Tuy đối với thân thể Diệp Chính Thần, Bạc Băng không còn cảm thấy xa lạ nữa nhưng khi nhìn trực diện như thế này, rồi cẩn thận vuốt ve từng chút, cô vẫn có cảm giác không được tốt lắm,
nhanh chóng thấy váng đầu hoa mắt.
Bạc Băng cố gắng giữ cho hô hấp của mình
thật bình thường, không ngừng vẩy nước lên người anh. Tay cô mơn trớn
theo dòng nước tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới, như đang khắc họa
những đường cong nhấp nhô trên thân hình tuyệt mỹ của anh…
Nhìn trực diện rồi lại cẩn thận sờ, Bạc
Băng cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Diệp Chính Thần nhớ nhất lại là
việc cô tắm rửa cho anh.
Bởi vì, cơ thể của anh, so với gương mặt càng làm cho tim người khác đập nhanh hơn.
Khung xương gầy, cơ bắp cân đối, cơ thể
rắn chắc nhưng lại không hề cứng nhắc. Không một nơi nào trên cơ thể anh lại không phô bày sự mạnh mẽ của đàn ông…
Chân anh thon dài, giống như pho tượng điêu khắc đang đứng trước mặt cô, anh chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Trừ những điều đó ra, thì làn da anh cũng rất đẹp, ánh sáng trắng từ chiếc đèn chiếu lên làn da màu mật ong của
anh khiến cho người khác có một loại cảm giác cắn mạnh một cái.
Hơi nóng bốc lên, vô cùng khô nóng. Đã có vài lần, khi cô vẩy nước ấm lướt qua da thịt anh, cô đều có một loại
cảm giác bị choáng mãnh liệt, tay cô không kiềm được mà run rẩy.
Mà anh, không nói một lời, chỉ nhìn cô, qua làn hơi nước mênh mông.
Chuẩn bị nước ấm xong, Bạc Băng lại đổ
một chút sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa nhẹ. Những bọt xà phòng trơn mềm
trong lòng bàn tay của cô đang tràn ngập trên da thịt của anh như hoa
mai nở rộ.
Anh nhắm mắt lại, nhíu mày, thân thể anh dựa vào trên gạch men sứ lạnh lẽo.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô học anh, dù
biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, nếu muốn biết đàn ông đang nghĩ gì, bạn chỉ
cần nhìn phản ứng thân thể của anh ta thì sẽ lập tức nhận ra ngay.
“Anh đang suy nghĩ, đã từng có một người
nói… Chờ đến một ngày anh mặc quân trang, cô ấy sẽ cởi từng cúc áo cho
anh, cởi sự trang nghiêm trên người anh.”
Quân trang, quân trang…
Một dòng lửa nóng bỗng nhiên bốc lên
trong người Bạc Băng, thiêu đốt tới tận gương mặt cô, may mắn là anh
nhắm mắt lại, nên không thấy được vẻ mặt cô lúc này: “Thật không? Ai
nói?”
Anh mỉm cười: “Đúng lúc anh có mang theo một bộ lễ phục.”
Lễ phục?
Nghe nói quân nhân đều có một bộ lễ phục
nghiêm chỉnh. Ngoại trừ lúc duyệt binh hoặc là trong trường hợp cần
thiết, họ sẽ không mặc. Bạc Băng đã từng được chiêm ngưỡng một lần bộ lễ phục quân trang trong truyền thuyết, đó là nghi thức duyệt binh vào
ngày một tháng mười trên ti vi. Ao ước như thế, lại tôn thờ như thế,
loại cảm xúc này không thể diễn tả thành lời.
Bạc Băng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, anh nhếch môi, khóe môi khẽ cong lên, cám dỗ đến chết người.
Có trời mới biết cô muốn anh mặc cho cô
xem đến nhường nào. Đáng tiếc trước ngực anh hiện nay đang có một mảnh
băng gạc thật dày, luôn nhắc nhở cô, anh đang bị thương, bị gãy những ba khúc xương. Lúc này mà ức hiếp anh, thì rất có lỗi với đạo đức nghề
nghiệp của cô.
Chỉ lo bản thân đang rối rắm, Bạc Băng
nhất thời thất thần. Cô quên mất tay cô đã cọ xát trên lưng anh khá lâu, cọ xát đến mức lòng bàn tay cô nóng lên, da thịt của anh cũng trở nên
nóng bỏng.
Anh mở to mắt: “Em đang thử thách anh, có đúng không?”
Rõ ràng là anh đang thử thách cô mới đúng, khiến cho cô phải nhìn thấy cảnh tượng này: “Là anh bảo em tắm cho anh mà.”
Anh hít vào: “Em nhất định phải chà xát như vậy sao?”
“Anh cũng biết mà, em là dạng người làm việc gì cũng vô cùng nghiêm túc.”
Bạc Băng trừng mắt liếc anh một cái, thuận tay cầm lấy vòi sen, dùng dòng nước ở chế độ yếu nhất để cọ rửa thân thể anh.
Nước hơi lạnh, thân thể anh trong nước
khẽ run, Bạc Băng muốn điều chỉnh thành nước ấm, lại không nghĩ là mình
nhỡ tay điều chỉnh thành nước nóng.
Diệp Chính Thần hoàn toàn không thể nhịn
thêm được nữa, một tay anh đẩy cô dựa vào vách tường lạnh như băng, một
tay giật lấy vòi sen trong tay Bạc Băng, dội về phía cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Em giúp anh tắm lâu như vậy, anh đương
nhiên phải đáp lễ lại em một chút.” Nước ấm bắn tung tóe trên người Bạc
Băng. Toàn thân cô trở nên ướt sũng, quần áo dán chặt trên người cô.
Cuối cùng Diệp Chính Thần cũng đóng vòi nước, toàn thân Bạc Băng gần như đã ướt đẫm, một số nơi cũng gần như trong suốt, cơ thể trưởng thành của người phụ nữ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, không hề che đậy.
Cách một lớp quần áo, tay anh chạm vào
nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay giữ lấy nụ hoa xinh xắn của cô, chậm rãi
vần vò, chậm rãi cọ xát…
Vần vò đến lúc toàn thân Bạc Băng run lên.
Diệp Chính Thần nở nụ cười: “Em cũng
biết, anh làm điều gì cũng không nghiêm túc, duy chỉ đối với em mới thật sự nghiêm túc mà thôi.”
Trả thù, sự trả thù không hề che đậy của anh!
Tay anh chậm rãi lần xuống phía dưới,
lướt qua mỗi một nơi mẫn cảm của cô. Da thịt được nước ấm xoa dịu, vô
cùng mẫn cảm. Hơn nữa anh đang như có như không trêu chọc thân thể cô,
thế nên lại làm cho cơ thể Bạc Băng rã rời. Vì không muốn chạm vào miệng vết thương của anh, cô không dám phản kháng, càng không ngừng lùi về
phía sau trốn tránh, cho đến khi trốn đến góc tường, không còn đường lui nữa.
Khi cơ thể anh tiến đến gần cô, dựa vào
người cô, nâng mặt của cô lên. Trước mắt cô toàn là hơi nước, hình ảnh
của anh trở nên mông lung, cô chẳng những cảm nhận được hơi nóng của
nước mà còn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Nha đầu.” Anh vén mái tóc ẩm ướt của cô
lên, vô cùng dịu dàng nói: “Em biết không, anh thích nhất là nhìn dáng
vẻ của em lúc này.”
Đương nhiên là Bạc Băng biết, anh chính là sắc lang, sắc lang đều thích nhìn phụ nữ tắm rửa, thay quần áo.
Anh áp đôi môi mình sau tai cô: “Chờ đợi
mấy năm, anh cuối cùng cũng có cơ hội được quay trở về đêm mưa của những năm trước. Em ngồi trong xe anh, áo của em ướt đẫm. Anh cố ý nói thật
nhiều lời mang ẩn ý, nhưng em cũng không tức giận, chỉ đỏ mặt rồi phát
run.”
“…” Cô cũng mơ thấy ngày mưa năm đó, mơ thấy ánh mắt nóng bỏng như dung nham của anh.
“Anh tự nhận mình có thể nhìn thấu suy
nghĩ của phụ nữ. Duy nhất chỉ có mình em, anh không thể hiểu được, như
gần như xa, như có như không… Lúc ấy anh thật sự muốn xé nát quần áo của em, xem em sẽ phản ứng như thế nào?”
Nếu anh muốn biết, cô sẽ nói cho anh nghe đáp án: “Em sẽ sợ hãi, sẽ cầu xin anh… Đừng.”
Anh cười, véo mặt của cô: “Đàn ông nào cũng đều hiểu được, lúc phụ nữ nói đừng, chính là muốn…”
“Em cũng hiểu được.”
…
Yêu là như thế nào lại khiến cho người
khác muốn dừng mà không được. Rõ ràng là muốn, rõ ràng có thể chạm tay
vào, nhưng vẫn cố ý không muốn. Nhưng càng mâu thuẫn, càng giãy dụa, lại càng lún sâu hơn nữa…
Cô và anh đã trải qua rất nhiều khó khăn, mới thoát khỏi những xiềng xích, mới có thể đến được với nhau.
Nhất thời cảm động, Bạc Băng kiễng chân, môi cô chạm vào môi anh, khẽ hôn nhẹ.
Môi anh mềm mại đến mức khó có thể tin.
Mà cơ thể của anh ở một nơi nào đó lại cứng nhắc đến lạ lùng.
Vì không muốn chạm đến miệng vết thương
của anh, Bạc Băng cố gắng hết sức bám vào cổ anh, hôn triền miên. Cô hôn đến mức bản thân trở nên ý loạn tình mê, toàn thân như lửa nóng. Anh
lại không chút khách khí cắt ngang: “Bác sĩ nói không cho anh…”
“Anh ta đâu có nói không cho em vận động kịch liệt.”
“Em lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
“Em lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thì sao, anh có thể làm gì em nào?”
“Tiếp tục…”
Cô ôm thắt lưng anh, thân thể giống như
con rắn quấn lấy người anh. Môi cô khẽ hôn lên vai, thăm dò trên người
anh, chuyển xuống phía dưới.
Sau đó, mọi chuyện bắt đầu trở nên hỗn loạn, hỗn loạn đến lức long trời lở đất.
Cô và anh hôn từ phòng tắm đến phòng bệnh, cuối cùng hôn đến giường bệnh.
Anh đẩy ngã cô trên giường bệnh, trong nháy mắt, quần áo của cô bị anh xé lung tung.
Quần áo vẫn chưa được cởi ra hết, thân
thể anh đã áp lên thân thể cô, môi anh vuốt ve cô, như đang vội vã tìm
lấy nơi chỉ thuộc về anh.
“Anh gấp cái gì? Em đâu có chạy được, anh muốn thế nào, đều có thể…”
“Cho nên anh mới gấp.”
Không mở đèn, rèm cửa cũng không kéo lại.
Bạc Băng nằm trên giường bệnh của anh,
quần áo được cởi một nửa, vừa vặn lộ ra một nửa bầu ngực, anh nhanh
chóng mút lấy nơi mềm mại ấy.
Đầu lưỡi nóng bỏng khéo léo lướt qua
những sợi dây thần kinh mẫn cảm. Thứ cảm giác hạnh phúc đến như vậy đang bào mòn tinh thần cô khiến cô mê mẩn.
Bạc Băng không kiềm chế được tiếng rên rỉ đứt quãng của mình.
Ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào, bên
trong phòng toàn màu trắng. Drap giường màu trắng, chiếc chăn màu trắng, còn có mùi thuốc nước thoảng thoảng qua chóp mũi.
Hương vị
quen thuộc, cảnh vật quen thuộc. Điều xa lạ duy nhất là cảm giác lúc này, cô nằm trên giường bệnh cùng
bệnh nhân làm chuyện như vậy. Thật sự có chút cảm giác hổ thẹn, có chút
cảm giác tội lỗi, đồng thời lại có chút cảm giác hưng phấn tội nghiệt,
giống như là trẻ con đang trộm ăn kẹo, biết rõ là sai, vẫn không thể nào kiềm được sự cám dỗ ngọt ngào của nó.
Ngón tay Diệp Chính Thần dần dần thăm dò
xuống phía dưới, lướt qua phần bụng bằng phẳng của cô, sau đó lại tiến
vào giữa hai chân cô.
Bạc Băng như người sắp chết, tay víu chặt vào tấm drap trải giường. Trong bóng đêm, cô chỉ cảm thấy được một vật
dài nhỏ thong thả xâm nhập vào cơ thể cô, nhẹ nhàng tiến vào.
Sự kích thích mãnh liệt khiến cho Bạc Băng không kiềm được mà than nhẹ: “Sư huynh…”
Anh như tăng thêm sức lực, tất cả mọi thứ dần trở nên vô cùng trụy lạc. Bạc Băng nhắm mắt lại, cô không dám nhìn, tri giác của cô càng trở nên mẫn cảm mặc kệ cơ thể sa ngã vào tội ác
vui sướng, không thể kiềm chế được.
Cho đến khi Bạc Băng không còn lý trí,
máu trong người cô đều chảy xuôi theo sự nhiệt huyết, cô ôm chặt lấy
anh, hôn anh. Thậm chí cô còn vòng qua người anh, đẩy anh ngã xuống
giường, sau đó, cô chồm lên cơ thể anh. Một tay cô đỡ bờ vai rộng lớn
của anh, một tay cô chống thân người, nhắm ngay vật đàn ông nóng rực của anh, sau đó chậm rãi ngồi xuống…
Toàn bộ thân thể Bạc Băng như nở phình
ra, không hề có khoảng cách, Bạc Băng cắn môi, ngồi xuống, để vật đàn
ông nóng bỏng của anh vùi đến nơi sâu nhất trong cơ thể của cô. Cho đến
khi sự vui thích mãnh liệt đạt đến cực độ, ngay tức khắc toàn thân Bạc
Băng căng tràn, dường như cô không thể hô hấp được nữa.
“Sư huynh…” Trong lúc gọi tên anh, hai
tay cô đặt trên vai anh không ý thức mà ôm chặt anh. Móng tay cô bấm
mạnh vào làn da nóng rực của anh.
Anh nặng nề hừ một tiếng, không biết là đau đớn, hay vẫn là hưng phấn.
Ánh sáng lờ mờ xoay chuyển, trên giường bệnh phát ra âm thanh ken két ái muội, thong thả nhưng có tiết tấu.
Diệp Chính Thần đã từng nói, anh thích
nhất là tư thế này, thị giác được khắc sâu, giác quan được hưởng thụ,
một buổi tiệc đầy những món ăn ngon dành cho một kẻ tham ăn như anh.
Cô dường như cũng chưa bao giờ nói cho anh biết, cô cũng thích tư thế này.
Bởi vì, phía sau ánh mắt của anh có một
sự đam mê vô cùng cuồng nhiệt. Cô có thể nắm trong tay sự vui sướng của
anh, có thể điều khiến được nhịp điệu của tim anh và tim cô, khiến nó
đập nhanh hơn, khiến cho cô không kiềm được tiếng rên rỉ thở dốc.
Thực ra, lúc đang “yêu” nhau thế này,
được nhìn thấy sự khoái cảm của đối phương có lẽ còn hạnh phúc hơn sự
khoái cảm của chính bản thân mình.
“Nhanh một chút…” Giọng nói anh khàn khàn mang theo một chút gợi cảm.
Bạc Băng đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn
không thể nào thỏa mãn được sự ham muốn của anh. Ban đầu, anh còn có thể nhẫn nại chấp nhận tiết tấu của cô.
Sau đó, anh không nhẫn nại được nữa.
“Em nằm xuống đi.”
“Đừng…”
“Nghe lời anh.”
“Anh đang bị thương.”
Anh nghiêng người, để cô nằm trên giường: “Cho nên em đừng động đậy.”
Sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh, Bạc
Băng không dám động đậy, tùy ý để hai tay anh nâng chân của cô lên, tách ra. Vật đàn ông vĩ đại xông thẳng về phía trước, chiếm giữ cơ thể cô.
“Anh chậm một chút, cẩn thận miệng vết thương của anh…”
“Đủ chậm rồi.” Anh tiếp tục điên cuồng ra vào trong cơ thể cô.
Sự kích tình cũng giống như cuồng phong
bão táp. Sự cọ xát liên tục, khoái cảm đến kinh ngạc không ngừng dâng
trào, lúc được anh đưa đến đỉnh cao nhất, một khắc đó, màu trắng trong
mắt Bạc Băng biến thành một thứ ánh sáng muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực
rỡ.
Bạc Băng cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ, cô ra sức cắn môi, kiềm chế khát vọng muốn thét lên.
“Hạnh phúc không?” giọng nói khàn khàn của anh lúc này thốt lên nghe thật đẹp.
Mồ hôi chảy ra từ mỗi một lỗ chân lông
đang run rẩy, Bạc Băng mơ màng nâng đầu, chạm đến mặt anh. Loại khoái
cảm và thỏa mãn như thế này, ngoại trừ anh không một ai có thể mang đến
cho cô.
Bỗng nhiên, Bạc Băng hối hận, nhưng hối hận cũng không kịp nữa.
Cô đã quên, Diệp Chính Thần trong những
lúc thế này, nếu cô cho anh thấy được ánh sáng mặt trời, anh sẽ nhanh
chóng tỏa sáng vô cùng rực rỡ.
Quả nhiên, vừa nghe thấy cô thừa nhận
hạnh phúc, anh lộ nguyên hình không bằng cầm thú của mình. Dường như anh muốn đem tất cả sự vui sướng đặt lên cơ thể của cô, để cho cô nếm thử
thiên đường ở nhân gian.
Bạc Băng cố gắng chủ động một chút, để
giảm bớt sự hoạt động của anh, nhưng cô càng chủ động, anh càng kịch
liệt, như hận không thể xé nát cô dưới thân thể của anh.
Sau một màn kích tình, Bạc Băng như bị rút hết xương cốt, nằm bất động ở trên giường.
Anh nằm trên người cô, hít thở khó khăn, từng giọt mồ hôi trên má anh chảy thành một đường dài xuống phía dưới.
Bạc Băng bất chợt cảm thấy hoảng sợ, dịch đến bên người anh, vừa muốn xốc băng gạt lên xem, anh đã ngăn cản cô: “Không có gì.”
“Em chỉ xem một chút thôi.”
“Đừng nhìn.”
“Chỉ nhìn một chút thôi.”
Anh nắm lấy tay cô, cười cười, hai chiếc
đồng hồ, một đen một trắng càng làm nổi bật vẻ đẹp của nhau: “Ngoan,
đừng giày vò anh nữa, nằm trong lòng anh một lát đi. Anh mệt chết được.”
Anh càng nói như vậy, Bạc Băng càng cảm thấy không đúng. Cô không để ý đến sự cự tuyệt của anh, cương quyết xốc băng gạt lên.
Băng gạc lúc này nhuộm một màu đỏ tươi.
Trái tim cô đau như bị ai xé nát, nước mắt từ khóe mi tràn ra: “Thật sự xin lỗi, em không nên quyến rũ anh.”
“Là anh dụ dỗ em.”
“Anh chờ em một chút, em đi gọi bác sĩ trực ban.” Bạc Băng nhất thời bối rối, sờ sờ tìm kiếm quần áo mặc lên người.
Anh giữ chặt tay cô: “Em đi như vậy sao?!”
Bạc Băng vừa nhìn lại chiếc giường thì đã thấy được chứng cứ phạm tội của hai người…
Bác sĩ mà đến, chẳng những sẽ không băng bó vết thương cho anh, mà còn có thể đem cô và anh đến sở cảnh sát để dạy dỗ lại.
“Em đi qua phòng trực ban lấy thuốc giảm đau và dụng cụ cầm máu, em sẽ xử lý vết thương cho anh!”
Nói xong, Bạc Băng mặc quần áo vào, lặng lẽ đi đến phòng trực ban.
Đúng lúc người trực ca nghỉ ngơi, cô nhanh chóng tìm một ít thuốc và băng gạc, thuận tay lấy nhiệt kế trở về phòng bệnh.