Sau khi Diệp Chính Thần được chuyển đến
Tổng viện giải phóng, Bạc Băng mới sâu sắc hiểu được vì sao Diệp Chính
Thần sống chết cũng không chịu chuyển về đây. Cũng khó trách vì sao bác
sĩ Lâm lại dùng cách này để uy hiếp anh.
Từ khi anh chuyển vào Tổng viện, ngay cả
thời gian tiếp khách đến thăm bệnh cũng không đủ. Mẹ của anh ở bên cạnh
anh suốt cả ngày, bắt đầu cuộc sống nấu ăn, bà chăm sóc anh một cách vô
cùng chu đáo. Mặc dù đêm khuya vắng người, bác sĩ vẫn đến kiểm tra phòng vài lần, muốn ngủ cũng không ngủ yên.
Bực bội nhất là bên cạnh anh luôn có hai
nhân viên bảo vệ hai tư trên hai tư, họ thay phiên nhau giám sát anh.
Cho dù anh có cần hay không cần thì bảo vệ vẫn đứng ở đó, không đến gần
cũng chẳng đi xa!
Cân nhắc kĩ lưỡng hồi lâu Bạc Băng lại
thấy cô trở nên dư thừa. Ngoại trừ việc ngồi trên ghế sofa cố gắng ghi
nhớ những gương mặt xa lạ, khi mọi người đến thăm bệnh rồi chào hỏi một
cách rập khuôn thì cô không cần phải làm thêm gì nữa.
Diệp Chính Thần là một quân nhân. Quả
thật anh là người hoàn toàn có đủ tư cách để làm một quân nhân. Bởi từ
khi được chuyển đến bệnh viện quân khu, ngay lập tức những thói quen cũ
của anh đều biến mất. Thay vào đó suốt ngày anh ngồi nghiêm chỉnh, trang nghiêm như một người sĩ quan cấp cao chỉ có thể nhìn từ xa nhưng không
thể trêu chọc.
Bạc Băng bỗng nhiên phát hiện, anh có thêm một ưu điểm nữa, đó là giả vờ cực kì giỏi.
Lúc Bạc Băng cảm thấy gần như chán nản.
Cuối cùng vào một ngày đẹp trời, cô được đón tiếp một người, đó là một
người đàn ông khiến tinh thần cô tốt lên rất nhiều.
Ngày hôm đó, bà Diệp bận việc không đến
được, cô đang trò chuyện cùng anh. Bỗng nhiên Diệp Chính Thần nhìn về
phía cửa, vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên vui mừng: “Hàng, sao cậu lại đến
đây?”
“Ngày hôm qua có một hạng mục cần nghiệm thu, tớ nghe người trong quân khu nói cậu đang nằm viện…”
Giọng nói rất êm tai, Bạc Băng nhìn theo
hướng phát ra âm thanh thì thấy đó là một người đàn ông tao nhã, anh ta
nhẹ nhàng bước vào, trong tay cầm theo hai hộp hải sâm và hai hộp bào
ngư.
Những người đẹp trai Bạc Băng đã được
thấy nhiều, nhưng cô chưa từng gặp qua người nào có loại khí chất tao
nhã giống như vậy, hơn nữa hoàn toàn không giống với người giỏi đóng
kịch nào đó một chút nào.
Kỳ lạ là người đàn ông này khiến cho Bạc
Băng cảm thấy giống như đã từng quen biết thân thiết. Theo lý mà nói,
nếu như cô đã từng quen biết dạng đàn ông cực phẩm như vậy, thì càng
không nên quên mới phải.
“Cậu bị thương thế nào?” Người đàn ông hỏi.
“Gặp chút chuyện ngoài ý muốn, cũng không quá nghiêm trọng.” Diệp Chính Thần trả lời qua loa: “Kết quả nghiệm thu thế nào? Không có vấn đề gì chứ?”
“Đã được thông qua rồi.”
Trong khoảng thời gian nói chuyện, người
đàn ông nhìn thoáng qua Bạc Băng vài lần, chỉ trong vài giây ngắn ngủi,
không chút mạo phạm, cũng không lạnh lùng.
“Cô ấy là Bạc Băng.” Diệp Chính Thần giới thiệu Bạc Băng bằng cách thức vô cùng đơn giản.
“À?” Người đàn ông giơ tay một cách trầm tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi thường nghe Lăng Lăng nhắc đến cô, cô ấy nói cô rất đáng yêu.”
Lăng Lăng? Cô nhớ ra rồi, cô đã từng xem ảnh chụp trên mạng, thì ra đây chính là người đàn ông đã chụp ảnh cùng với Lăng Lăng.
“Nha đầu.” Diệp Chính Thần nói với cô: “Cậu ấy là chồng của Bạch Lăng Lăng, Dương Lam Hàng.”
Cô đã từng nghe nói Lăng Lăng về nước
trước vài năm để kết hôn, đối tượng là một giáo sư đại học. Bạc Băng cứ
nghĩ rằng các giáo sư đại học đều mang kính cận thật dày, thông minh
“tuyệt đỉnh”, cô còn rất tiếc cho Lăng Lăng. Nhưng thật không ngờ rằng
Lăng Lăng lại được gả cho một ông chồng cực phẩm như vậy.
“Lăng Lăng có khỏe không?”
Nhắc đến Lăng Lăng, ánh mắt Dương Lam Hàng trở nên dịu dàng như nước: “Khỏe lắm, nhưng gần đây cô ấy hơi bận.”
“Bận gì? Có phải cậu ấy gần tốt nghiệp tiến sĩ đúng không?”
“Cũng gần rồi.”
Bạc Băng còn muốn trò chuyện với ông
chồng cực phẩm của Lăng Lăng thêm vài câu, nhưng người nào đó lại không
cho cô cơ hội, bảo cô đi pha trà cho hai người họ, còn yêu cầu đích danh phải là trà hoa nhài.
Bạc Băng chạy đi mua trà, lúc trở về cô
ngâm trà vào nước ấm, thì Diệp Chính Thần và Dương Lam Hàng đã trò
chuyện được rất lâu rồi.
“À, đúng rồi.” Diệp Chính Thần bỗng nhiên nghĩ đến gì đó: “Tài liệu về đầu đạn hỏa tiễn cậu có hiểu không?”
“Đầu đạn?” Dương Lam Hàng suy nghĩ một lát: “Có phải là có sức chịu nhiệt và độ cứng yêu cầu rất cao phải không?”
“Đúng rồi. Bọn tớ có một hạng mục do
xưởng 3606 chế tạo, nhưng kết quả thí nghiệm không lý tưởng cho lắm, lực xuyên thấu của đầu đạn không đạt tiêu chuẩn. Cậu có cách giải quyết
không?”
“Chắc là phải có, tớ cần xem lại tài liệu hạng mục, cậu là người phụ trách hạng mục đó sao?”
“Không phải, gần đây bọn tớ có một cuộc
diễn tập quân sự, đang nôn nóng muốn thử loại hỏa tiễn mới xem thế nào.
Sư trưởng của bọn tớ mỗi ngày đều hối thúc tớ tìm biện pháp để giải
quyết.”
“À, khi nào thì dùng?”
“Cuối tháng sau.”
“Gần đây tớ hơi bận, vài ngày nữa tớ phải đi Mỹ tham gia hội nghị.” Dương Lam Hàng do dự một lát: “Như vầy đi, để tớ bàn bạc với hiệu trưởng Chu, xem ông ấy có thể phái một người đến
giúp cậu giải quyết được hay không.”
“Được, cám ơn cậu!”
“Tớ đi gọi điện thoại.”
Dương Lam Hàng bước ra ngoài nói chuyện
điện thoại, Bạc Băng không kiềm được mà nhìn thoáng qua bóng dáng của
anh ta, cô không khỏi cảm khái: “Sao trường đại học của mình không có
giáo sư cực phẩm như vậy chứ.”
“Đừng nhìn, người ta đã có vợ rồi đấy.”
Giọng nói mang mùi vị chua ngoa vang lên, ngay cả mùi thuốc khử trùng
cũng không thể nào che đậy được mùi vị đó.
“Đối với những người đã có gia đình em luôn luôn không có hứng thú, anh cũng biết mà.”
“Cho nên anh có lòng tốt nhắc nhở em, để tránh việc em lún sâu…”
“Ờ? Tại sao ba năm trước em không thấy anh có lòng tốt như vậy?”
Người nào đó trừng mắt lườm Bạc Băng một cái, bày ra một vẻ mặt như không thèm chấp nhặt với cô.
Bạc Băng còn muốn cùng anh nói chuyện đạo lý một chút nữa, thì Dương Lam Hàng đã trở lại, nói đã giúp anh sắp xếp xong mọi chuyện. Sau đó còn đưa cho Diệp Chính Thần một số điện thoại,
nói khi nào cần thì gọi cho số này là được.
Uống trà một lát thì Dương Lam Hàng rời
đi. Lúc gần đi anh ta cố ý tặng cô một tấm thẻ VIP cấp kim cương của một cửa hàng tổng hợp, nói chờ đến lúc cô kết hôn, có thể dùng nó đến cửa
hàng tổng hợp mua sắm đồ dùng tân hôn, giảm giá vô thời hạn 50% cho tất
cả các mặt hang, hơn nữa là không hạn chế số lượng.
Dương Lam Hàng vừa rời khỏi, Bạc Băng
liền cầm tấm thẻ VIP hỏi
Diệp Chính Thần: “Cửa hàng tổng hợp này chắc sẽ nhanh chóng đóng cửa thôi, đúng không anh?”
“Cửa hàng tổng hợp đó là của gia đình cậu ấy, kinh doanh rất tốt, toàn là trưng bày các mặt hàng cao cấp như LV, Dior…”
Ưu đãi giảm 50% với tất cả các mặt hàng,
món quà này quý giá đến như vậy, khó có thể tưởng tượng: “Món quà này
quý giá quá, có phải em nên trả lại cho anh ta hay không?”
Người nào đó dõng dạc nói: “Không cần, tất cả đều là bạn bè, khách sáo làm gì.”
Bạc Băng đưa tay sờ vào những đường vân lấp lánh trên tấm card: “Bạn bè như vậy… Anh có nhiều không?”
“Rất nhiều!”
Sau này Bạc Băng mới phát hiện ra rằng bạn bè của anh, tất cả đều là cực phẩm.
Buổi chiều, lại có một anh chàng đẹp trai đến, so với Diệp Chính Thần, anh chàng này mang vẻ phóng khoáng hơn một chút. Anh ta vẫn chưa vào đến cửa, tay Diệp Chính Thần đã sờ soạng đến
một quả táo vừa rửa, ném mạnh ra ngoài: “Anh còn biết đến à?”
Tay của anh chàng đẹp trai nào đó nhanh
nhẹn bắt lấy quả táo, cắn một miếng: “Mấy hôm trước anh đi công tác, vừa nghe nói cậu bị lão gia ép phải hồi kinh, anh lập tức trở về xem cậu có chịu hình phạt gì không.”
Anh chàng đẹp trai nào đó nhìn Bạc Băng,
nở ra nụ cười xấu xa tương tự như Diệp Chính Thần: “Xem ra những ngày
qua cậu cũng không đến nỗi thảm nha, vẫn còn hồng nhan tri kỉ để bầu bạn mà.”
“Tại sao không thảm, thực ra so với ngồi
tù còn thảm hơn.” Diệp Chính Thần hất cằm chỉ về phía nhân viên bảo vệ,
nói nhỏ: “Anh nhanh chóng nghĩ biện pháp cho em đi, em muốn xuất viện.”
“Tôi cũng đành bất lực, bố cậu đã dặn dò
từ trên xuống dưới rồi. Ngoại trừ sức khỏe của cậu phục hồi lại như cũ,
nếu không cậu sẽ không được bước ra khỏi chỗ này nửa bước.”
Diệp Chính Thần thở ra, nằm dài trên giường.
Anh chàng đẹp trai nào đó không để ý đến
anh, đi đến gần Bạc Băng nói: “Xin chào, cho tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Trịnh Vỹ…”
Hai chữ này, Bạc Băng đã từng được nghe
trong lần cuối cùng nói chuyện với Ấn Chung Thiêm. Ấn Chung Thiêm nói
Diệp Chính Thần có một người bạn tên Trịnh Vỹ, là người phụ trách vụ án
của anh ta.
Bạc Băng vẫn chưa biết nên nói gì, Diệp
Chính Thần giật nhẹ cô: “Tránh xa anh ta một chút, anh ta cái gì cũng có hết, ngoại trừ nhân phẩm!”
Đây là lần đầu tiên Bạc Băng nghe thấy có người khen bạn mình như vậy.
Trịnh Vỹ cười vỗ vỗ vai Bạc Băng, nói với cô: “Đừng tin cậu ấy, cậu ấy cái gì cũng có, ngoại trừ lương tâm!”
Bạc Băng nghe xong đã khẳng định chắc chắn rằng , họ tuyệt đối là bạn của nhau! Là bạn bè tốt nhất!
Trịnh Vỹ ở bệnh viện đến chiều, trò
chuyện hơn ba giờ đồng hồ. Trước khi đi, Trịnh Vỹ chăm chú nhìn thuốc bổ bên cạnh: “Thấy tinh thần và trạng thái của cậu lúc này hoàn toàn không cần đến thuốc bổ, anh đây lấy vài thứ về để tỏ lòng hiếu thảo với bố
anh nha.”
“Anh vừa mắt cái nào thì cứ việc lấy.”
Trịnh Vỹ cầm một túi lớn chứa đủ đồ đi
tới cửa, đưa cho nhân viên bảo vệ trước mặt: “Tôi có chút việc muốn làm, cậu đi theo tôi một lát được không?”
Nhân viên bảo vệ do dự nhìn về phía Diệp Chính Thần.
“Đi nhanh về nhanh!” Diệp Chính Thần dùng giọng điệu ra lệnh nói.
“Vâng!”
Nhân viên bảo vệ cúi chào theo nghi thức quân đội, sau đó mang theo túi đồ lớn rời đi.
Trịnh Vỹ khoát khoát tay cười với Diệp Chính Thần: “Không cần cảm ơn!”
“Chờ khi em xuất viện sẽ mời anh uống rượu.”
Trịnh Vỹ xoay người khóa cửa.
Suốt một tuần qua, cô và anh ngay cả cơ
hội chạm tay nhau cũng không có. Cho nên kẻ cầm thú nào đó vừa thấy
người đi rồi, tranh thủ từng giây từng phút bước đến ôm cô, vuốt ve cô
vô cùng thân mật.
“Anh gấp như vậy sao?”
“Hai mươi phút nữa y tá sẽ đến tiêm thuốc cho anh.”
“Nhỡ có người đến thăm anh thì sao?”
“Đã trễ thế này, còn ai đến nữa?”
Xem ra đây là thời điểm gây án tốt nhất.
Có cảm giác hồi hộp khi yêu đương vụng trộm, Bạc Băng lần tay vào vạt áo anh, cô lần từ thắt lưng anh lên phía trên.
Anh bắt lấy tay cô, đặt cô lên giường, hôn cô một cách cuồng nhiệt, kéo dài không dứt, không cho cô lấy một cơ hội mà hít thở.
Lúc cô và anh dây dưa đến ý loạn tình mê, thì Diệp Chính Thần dừng động tác lại một lát, ánh mắt anh nhìn về phía ngoài cửa. Bạc Băng đọc không hiểu ánh mắt sâu sắc không lường được của anh.
Bạc Băng vội vàng quay đầu, xuyên qua
cánh cửa khảm thủy tinh, cô thấy ngoài cửa có một người phụ nữ đang
đứng, bóng dáng phảng phất mang vẻ đẹp giống như một bức tượng điêu
khắc, từ xưa đến nay luôn đứng thẳng hướng về nơi nào đó.
Dụ Nhân, người phụ nữ này, vì sao lúc nào khi nhìn thấy, cô ấy luôn luôn xinh đẹp cao quý và thận trọng như vậy.