Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Cuộc chiến không hồi kết


trước sau

Gặp lại lão bà vui thế nào, cảm giác đấy những kẻ cô đơn nhất định sẽ không hiểu được. Ta cũng không rảnh kể lại cho các ngươi. Có điều ta thực khổ tâm. Vũ Dương ta thân thể chỉ có một nhưng phải đối mặt không ít khổ sở.

Đi dạy đã phải đối phó không ít vệ tinh bay theo đến về nhà cũng không được yên.

Ba hài tử đi học về xong nhất định sẽ tìm ta đầu tiên. Chúng coi là cái xích đu, đứa đu cổ, đứa đu tay, đứa ôm chân. Lần nào ta cũng bị đu đến cứng ngắc.

Ba hài tử còn chưa xong ta còn đối mặt với ba bảo bối. Đại bảo bối mặt lạnh như vậy nhưng ta mà không đón nàng hoặc hôn nàng trước và sau khi đi làm thì ngày hôm đó ta sẽ bị cách ly, nhị bảo bối thì nhất định phải làm đồ ăn trưa cho nàng nếu không ta sẽ bị bỏ đói 1 tuần a, bảo bối nhỏ nhất rất dễ chiều, chỉ cần hát ru, hôn nàng chúc ngủ ngon là được. Nhưng bốn người nằm cùng 1 chiếc giường rất cực a, chiếc giường king size cũng không vừa. Vậy mà đêm nào các nàng cũng ngủ trên giường ta. Khổ nhất vẫn là ta a. Hai người nằm hai bên còn một người thì nằm đè lên ta. Đó chính là cảnh tượng mỗi khi chúng ta ngủ. Lần đầu thì khó thở a, về sau ta dần quen rồi.

Chưa hết, khổ nhất là trước khi ngủ, nhà ta nhất định nổ ra cuộc đại chiến. Chẳng hạn như tối nay.

Ba hài tử ôm cứng ngắc ta:

- Mẫu thân, các ngươi đêm nào cũng giành papa với chúng ta. Đêm nay chúng ta phải ngủ chung papa.

Vũ nhi:

- Không được, nàng là của ta.

Ba hài tử đồng thanh:

- Không.

Đông Phương:

- Luật cũ. Rút thăm.

Bánh Bao:

- Không! Lần nào phe mẫu thân cũng thắng. Các người chơi xấu. Chúng ta không rút.

Nhan nhi:

- Oẳn tù tì quyết định.

Tiểu Kiệt:

- Không. Lần nào mama cũng nói nhường ta nhưng có lần nào ta thắng đâu.

Vũ nhi:

- Các ngươi chơi thua thì chịu đi. Chúng ta thắng, nàng phải ngủ cùng bọn ta.

Ba hài tử khóc ngắn khóc dài:

- Oa...oa... không chịu đâu. Bọn ta gặp papa mới 1 tuần, ngoài việc đi ăn, đi chơi ra tất cả papa đều đi theo các ngươi...oa....oa...

Ta thở dài xoa đầu, hôn lên trán từng đứa:

- Hảo...vậy hôm nay...

- Ngươi dám đồng ý bổn tọa liền cho ngươi ăn chay 1 tháng.

- Ngươi đồng ý, ta cho ngươi sofa 2 tháng.

- Ngươi chấp thuận, ta bắt ngươi nấu 30 suất cơm sáng.

Các nàng đều gần 30 rồi sao lại chấp nhất đám hài tử a.

Inh ỏi hơn canh giờ, không bên nào nhường bên nào, mí mắt ta sắp dính chặt vào nhau rồi. 23h rồi, bọn họ lấy đâu ra sức tranh cãi như vậy.

Ta mệt mỏi ngáp dài, phẩy tay nói:

- Ta ngủ trước. Các ngươi thống nhất được thì ngủ đi.

- KHÔNG ĐƯỢC.

6 người đồng thanh, hú hồn chim én, tỉnh cả ngủ trời đất ạ.

Ta ngồi chồm hổm trước mặt ba đứa nhóc:

- Tiểu bảo bối ngoan a, các mama bị bệnh á. Thương bệnh nhân a.

Ta rùng mình lạnh sống lưng, oán thán trong lòng.

Ba hài tử nghe vậy, quả nhiên không đòi ngủ

cùng ta chỉ đòi ta kể chuyện, hát ru.

Nửa tiếng sau ta mới đem thân xác mệt mỏi về đến phòng. Tưởng được nghỉ ngơi nhưng mà ta bị các nàng phạt a. Vì lý do ta không về phòng ngủ còn la cà bên kia. Ta khổ quá mà.

Ta dở khóc dở cười, chúng là hài tử của các nàng a. Trên đời có người ghen với hài tử sao?

Chuyện giằng co vẫn chưa kết thúc. Tối hôm sau bọn họ tiếp tục tranh đấu nảy lửa. Vì tối đó Đông Phương không về, Nhan nhi về muộn nên một mình Vũ nhi không đấu lại được 3 cái mồm nhanh nhảu kia. Kết cục ta sang phòng mấy nhóc ngủ.

Vì mấy hài tử ngủ giường tầng nên chúng tiếp tục tranh nhau ngủ cùng ta.

Để vẹn đôi đường, ta liền đem đệm trải xuống đất. Ngủ một lúc 4 người. Nhưng chúng lại tranh nhau ai ngủ cạnh ta.

Ta thở dài ngao ngán lắc đầu áp dụng cách thức ngủ cùng các nàng cho mấy đứa nhóc. Vì Bánh Bao nhẹ nhất nên nằm lên người ta còn hai tiểu tử mỗi người một bên.

Cái giá phải trả không nhỏ. Sớm hôm sau, Đông Phương trở về đã lôi ta ra khỏi giấc ngủ bình yên. Nàng cùng Nhan nhi, Vũ nhi đem mấy nhóc đi học nội trú, cuối tuần thứ bảy mới đón về. Ban đầu, hài tử dãy đành đạch phản ứng. Không rõ Đông Phương thì thầm to nhỏ với chúng thế nào mà sau 1 phút 30 giây cả ba nhóc đều đồng ý.

Dù sao cũng tốt, ba BÓNG ĐÈN to đùng đó đã bị tống khứ a.

Flashback

Ta phải cực khổ sử dụng không ít khổ nhục kế, nước mắt mới tiếp xúc thân mật được với Đông Phương. Cảm xúc đang dạt dào thì ba đứa nhóc từ đâu xông vào phòng. Đứa cưỡi lên lưng ta, đứa ghì cổ, đứa lôi tay ta kéo xuống giường.

- Papa không được bắt nạt mama, Tiểu Kiệt sẽ gọi điện mách mom và mẫu thân.

- Papa hư, Bánh Bao không cho papa cắn má Bánh Bao nữa.

- Huhu... mama yên tâm, Tiểu Chu sẽ bảo vệ ngươi a...

Mặt bọn ta đen lại. Cái gì chứ? Bắt nạt?

- Ba đứa mau ra ngoài!

Ta gằn giọng chỉ tay ra cửa. Ba nhóc đứng chống tay ngang hông ưỡn ngực hếch mặt thách thức ta.

Sôi máu a. Ba nhóc cậy có chỗ dựa mà bắt nạt lão tử. Lần này không cho chúng biết tay ta không làm papa nữa.

Vật lộn kết hợp dỗ ngọt gần 10 phút mới tống chúng về phòng.

Hí hửng quay về phòng nhưng mở cửa mãi không được. Chợt bên trong vọng tiếng "ngọt ngào":

- Ngươi ngủ sofa đi.

End Flashback


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện