Đông Phương Thần Thám

Nhật ký bắt rắn


trước sau

Vạn Vĩnh Khôn quyết định phải bắt bằng được con rắn này, anh vừa nói ra suy nghĩ của mình thì đã bị Lưu Tử Thần nghiêm túc phủ quyết.

Đùa sao, thực sự quá nguy hiểm! Nếu đây chỉ là một con rắn bình thường ở trong núi thì còn được, nhưng rõ ràng là có kẻ điều khiển con rắn này, thậm chí có thể là loại sinh vật đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Tùy tiện đi bắt thì chuyện có thể thành công hay không chỉ là phụ, nhỡ đâu mất mạng thì sao? Thế nên chị kiên quyết không đồng ý.

Bách Vị Bích lại bị tấn công một lần nữa, cũng may mà Lam Mẫn liều mạng đưa anh ta tới phòng khám ở gần đó, tiêm huyết thanh đúng lúc nên coi như đã trở về từ cõi chết. Người này đúng là mạng lớn, bị tấn công ba lần mà vẫn không chết!

Bách Vị Bích thông báo cho Kim Hoán Chiêu trước, Kim Hoán Chiêu lại báo cho Vạn Vĩnh Khôn ngay, thế nên họ đều chạy tới phòng khám rất nhanh. Bách Vị Bích không có thời gian nói về vết thương của mình mà nhanh chóng kể hết những nghi ngờ của mình ra, đồng thời trình bày tỉ mỉ về chuyện ở quán trọ Vui Vẻ và mối nghi ngờ về A Hải.

“Anh đúng là có chín cái mạng! Bái phục, bái phục!” Anh ta vừa nói xong thì Vạn Vĩnh Khôn đã không thể chờ được mà kích động nói ra: “Rốt cuộc anh còn cần chúng tôi cứu anh mấy lần mới vừa lòng đây?” Anh cười đùa, nói.

Bách Vị Bích cười khổ: “Tôi cũng không biết nữa, tại sao sau khi tôi lên đảo này thì vận xui lại cứ quấn quanh người như thế nhỉ…” Lúc này, anh ta đúng là chỉ có thể cười khổ.

Trần Thiên Vũ lại lắc đầu, nói: “Tôi nghĩ, nhất định là Vị Bích đã biết điều gì đó nên mới nhiều lần gặp chuyện không may, nếu không thì đối phương đã không ra sát chiêu nhiều lần như vậy.”

Bách Vị Bích nghi ngờ nói: “Bình thường thì tôi không hay ra khỏi nhà, cũng không quen nhiều người ở trên đảo, rốt cuộc là ai muốn giết tôi diệt khẩu chứ? Ngoài ở quán nhỏ Mộng Viên của Lão Kim thì còn… Ừm, ở lâu hơn một chút, cằn nhằn chút mà thôi, không đến nỗi muốn đẩy tôi vào chỗ chết chứ?” Hắn ta cũng không hiểu nổi, hiện giờ Lam Mẫn ở bên cạnh nên cũng không tiện nói ra chuyện hắn ta thường tới cửa hàng cắt tóc của chị Nguyệt.

Mấy người khác đều ngầm hiểu ý, không ngờ Lam Mẫn cũng không trầm mặc nữa mà vội nói: “Không phải anh thường đi tới cửa hàng cắt tóc không đứng đắn kia tìm cái cô bé đó hay sao? Tới giờ rồi mà còn muốn lừa bọn họ à?” Trông Lam Mẫn dường như lo lắng đến mức phát khóc, chỗ buôn bán của cô ở ngay gần cửa hàng cắt tóc của chị Nguyệt, hơn nữa cô thường âm thầm để ý tới hành tung của Bách Vị Bích, chẳng qua ngại vạch trần mà thôi, lúc này lại không để ý nhiều như vậy.

Mọi người nhìn nhau, không biết nói gì cho phải, cuối cùng thì Vạn Vĩnh Khôn đột nhiên đấm một cái vào cạnh giường, giận dữ nói: “Cái chỗ quỷ quái kia, lần đầu tiên tôi và anh Lý lên đảo đã thấy không bình thường rồi. Vị Bích, anh đừng mãi u mê không tỉnh ngộ như thế…” Mặc dù anh là người thẳng tính nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được tình ý trong mắt Lam Mẫn.

Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng ấn bờ vai đang kích động của anh xuống, lắc đầu rồi nói: “Bình tĩnh, đừng nóng nảy, không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung, cậu cũng đừng có quên thân phận của mình đấy.” Lúc này, Vạn Vĩnh Khôn mới tỉnh táo lại.

Nhưng quyết tâm muốn bắt rắn của anh lại càng thêm kiên định chưa từng có, chỉ là tạm thời giữ im lặng thôi.

Lưu Tử Thần liếc nhìn Trần Thiên Vũ để hỏi ý kiến, giống như muốn biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nhưng Kim Hoán Chiêu đã cướp lời trước: “Vị Bích, cho dù thế nào thì cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình trước đã rồi mới tính toán kế hoạch tiếp theo. Tôi thấy sau này, anh không nên ra khỏi cửa hàng của tôi nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ngăn địch. Cho dù là ai, nếu muốn lấy mạng anh thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã!” Anh ta trợn mắt lên, nói rất quả quyết, lúc này anh ta đã thật sự nổi giận rồi, đám ác ôn ở đảo Loan Nguyệt này, những chuyện xấu kia ngày nào mới có thể chấm dứt cơ chứ? Nhất định phải nhổ cỏ tận gốc mới được.

Kim Hoán Chiêu cũng thầm hạ quyết tâm, anh ta và Vạn Vĩnh Khôn đưa mắt nhìn nhau, dường như đã lập tức hiểu rõ ý nhau vậy.

Anh ta muốn cùng Vạn Vĩnh Khôn đi bắt rắn, mặc dù mình thật sự rất sợ loài sinh vật này!

Mấy người kia không nói gì thêm mà để Bách Vị Bích nhắm mắt dưỡng thần.

***

Thật ra thì bắt rắn phải có dụng cụ, nói ra cũng đơn giản, chính là một cái xiên gỗ, tìm một cành cây khá chắc chắn mà lại nhiều nhánh, chặt bỏ những chạc cây thừa thãi, sau đó gọt cho thân cây hơi vừa tay một chút, rồi chuẩn bị một đôi găng tay là được. Mọi người thấy Vạn Vĩnh Khôn chỉ có bằng ấy trang bị mà đã định đi bắt sinh vật khủng bố hơi chút đã giết người, nhẹ một chút thì hại người kia thì ai cũng đưa mắt nhìn nhau. Cho dù sốt ruột muốn đi báo thù cho Bách Vị Bích nhưng cũng thấy cực kỳ lo lắng. Kim Hoán Chiêu lại liên tục chất vấn, rốt cuộc như thế này có được không vậy? Anh ta vốn dĩ đã sợ rắn, lần này trong lòng lại càng không chắc chắn, chỉ có Trần Thiên Vũ ở bên cạnh là không hề đổi sắc mặt.

Vạn Vĩnh Khôn cười hì hì, trông như thể đã có tính toán từ trước, hiện giờ, anh cần phải nhanh chóng xác định xem con rắn này rốt cuộc đang ở đâu. Mọi người thấy anh ngập tràn tự tin nên không khuyên bảo nữa. Bách Vị Bích nói nơi có khả năng nhất khẳng định vẫn là sân sau của Hứa Văn Dũng, nhưng nơi đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt, sao có thể để cho Vạn Vĩnh Khôn vào bắt rắn được. Kế sách hợp lý nhất chính là dụ rắn ra ngoài.

Chuyện này lại không làm khó được Vạn Vĩnh Khôn, anh đề nghị mang tới vài con gà còn sống, rắn hổ mang thích tấn công những thứ còn sống nhất, đến lúc đó, trói gà sống lại, thả vào sân sau của Hứa Văn Dũng, treo giữa không trung. Kim Hoán Chiêu phụ trách canh giữ, chỉ cần thấy vua rắn xuất hiện thì lập tức kéo gà sống ra ngoài tường. Nhất định vua rắn sẽ đuổi theo, lúc này lại thả ra hai con gà sống khác, không sợ vua rắn không cắn câu.

Lưu Tử Thần lập tức đặt ra nghi vấn, một con rắn đã được huấn luyện liệu có bị gà sống dụ dỗ không? Không thực tế cho lắm. Trần Thiên Vũ gật đầu, cũng cho rằng phương án này đơn giản, không có hiệu quả lắm.

Bách Vị Bích đột nhiên đứng ra, hùng hồn nói: “Để tôi đi cho.” Anh ta vừa nói lời này đã làm cho mọi người giật mình. Tên này còn chưa bị dọa sợ hả, đúng là người có gan to bằng trời. Mọi người lũ lượt phản đối, đặt mình vào nguy hiểm như vậy, lỡ thất thủ thì chỉ sợ sẽ không còn may mắn như thế nữa đâu.

Bách Vị Bích vẫn kiên trì như cũ, anh ta nói: “Tôi tin tưởng vào
năng lực của Vạn Vĩnh Khôn… Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn thử một lần. Lần trước, nó không giết chết được tôi thì một ngày nào đó sẽ lại đến giết tôi thôi. Tôi không muốn bị sự sợ hãi này giày vò thêm ngày nào nữa, đau dài không bằng đau ngắn, dù sao đằng nào cũng chết, không bằng chủ động tấn công thì còn có một tia hy vọng sống.”

“Hơn nữa, huyết thanh còn có tác dụng trong một khoảng thời gian nữa, cho dù tôi có bị cắn thì cũng không chết được. Đến lúc đó, con rắn đó chết chắc rồi…” Bách Vị Bích nói thêm.

“Cứ nói nhăng nói cuội… Huyết thanh chỉ có thể cứu anh một lần thôi, sao có thể có tác dụng nhiều lần được.” Lưu Tử Thần có hơi nổi giận, sao mấy người này chẳng có logic khoa học gì cả.

Không ngờ Trần Thiên Vũ lại gật đầu, xem ra ông có lòng tin vào Vạn Vĩnh Khôn.

Thế là chuyện này đã được quyết định. Thời gian là hai giờ sáng, đây là thời gian rắn hổ mang chúa hoạt động và cũng là lúc đói bụng nhất.

***

Sau khi nửa đêm qua đi, ba người hành động theo kế hoạch đã định. Trong lòng Lưu Tử Thần không khỏi thầm lau mồ hôi lạnh thay cho bọn họ, chuyện này thật sự quá mạo hiểm.

Kim Hoán Chiêu khá quen với khu nhà phía sau của Hứa Văn Dũng, bởi vì tổng bộ của Hứa Văn Dũng nằm ở vị trí chếch đối diện quán nhỏ Mộng Viên không xa. Trước đó rất lâu, Hổ Tử có nói rằng trong đó có một căn phòng nuôi toàn rắn, còn đưa anh ta đi tham quan rồi, thế nên anh ta quen đường quen nẻo, đưa hai người kia tới chỗ thích hợp nhất… Bức tường thấp nhất ở ngoài sân.

Tuy Kim Hoán Chiêu sợ rắn, nhưng anh ta vẫn là người đầu tiên nhảy lên tường. Chút bản lĩnh ấy, anh ta dễ dàng nắm giữ, bức tường này chỉ cao hơn hai mét, anh ta nằm nhoài ra đầu tường để quan sát động tĩnh bên trong sân, trông cực kỳ bình tĩnh. Sau đó, anh ta phất tay xuống dưới, tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Thế là Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng ném con gà sống để dụ rắn vào trong sân. Mỏ của con gà này đã bị dùng dây nhỏ buộc chặt để nó không phát ra bất cứ tiếng gì. Ở phía dưới xương sườn của con gà đã bị chọc ra một ít máu, thính giác của rắn hổ mang không đủ nhạy bén nhưng thị lực cực tốt, hơn nữa khứu giác lại càng không phải thứ bình thường, đặc biệt là đối với máu.

Con gà này bị treo ở giữa không trung sẽ không kinh động tới người sống ở trong sân, nó chỉ thỉnh thoảng vẫy cánh phành phạch.

Khoảng chừng hơn một phút trôi qua nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào. Bách Vị Bích có hơi sốt ruột, anh ta cũng thò đầu lên đầu tường để quan sát, động tĩnh của con gà này hình như rất nhỏ. Anh ta vội vàng đưa ra ám hiệu với Vạn Vĩnh Khôn, ý là đổi một con khác. Thế là Vạn Vĩnh Khôn thu con gà này lại, nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, một bóng đen xẹt qua, không thấy con gà đâu nữa!

Hai người ở trên đầu tường bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, cả người ướt sũng, “xoạt” một tiếng, bị trượt xuống khỏi tường. Sắc mặt Kim Hoán Chiêu trắng bệch, xem ra bị dọa sợ không nhẹ. Ba người đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng. Trong mắt Bách Vị Bích tràn đầy ý hỏi, chắc muốn hỏi Vạn Vĩnh Khôn nên làm gì. Vạn Vĩnh Khôn hơi suy nghĩ một chút rồi đưa tay lên chỉ vào mắt, sau đó chỉ vào cái cây ở sau tường. Hai người lập tức hiểu rõ, đây là muốn bọn họ trốn trên cây, hai người liền làm theo.

Vạn Vĩnh Khôn nhanh nhẹn lôi ra một con gà sống khác, buộc vào dây rồi vèo một cái, lại quăng vào trong sân. Nhưng lúc này, anh không chờ lâu mà lập tức cầm dây thừng kéo con gà sống ra ngoài. Không có chuyện gì xảy ra cả. Vạn Vĩnh Khôn không vội, anh lại giở trò cũ, sau khi lôi kéo nhiều lần như vậy, một điểm đen nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện trên đầu tường.

Kim Hoán Chiêu và Vạn Vĩnh Khôn đều nhìn rõ, bọn họ hoảng sợ rụt về sau chừng mười mét. Mục tiêu đã xuất hiện, không biết sẽ tấn công người hay là tấn công gà sống. Nếu như nói những đợt tấn công trước đây là do có người chỉ huy thì lần này chính là bản năng.

Vạn Vĩnh Khôn cúi người nhặt xiên gỗ ở trên đất lên. Sau đó anh lại tung con gà sống ra, rồi kéo về. Điểm đen kia nhanh chóng hóa thành một dải đen, bắn về phía mặt đất giống như một tia chớp. Lúc con gà sống rơi xuống, dải đen kia cũng đúng lúc ngoạm lấy nó. Vị trí này chỉ cách Vạn Vĩnh Khôn mấy bước, người không có can đảm thì chắc đã sớm bịt mắt không dám nhìn. Thế nhưng Vạn Vĩnh Khôn không hề hoang mang, anh nhanh chóng vung tay còn lại lên, xiên gỗ nhằm thẳng vào chỗ bảy tấc của rắn hổ mang chúa. Nhưng rất tiếc là đã thất bại! …

Vạn Vĩnh Khôn lo lắng đi hai bước, con rắn này quả nhiên không bình thường, không ngờ lại nhận biết được nguy hiểm, lập tức quay lại và trườn đi. Mắt thấy lần dụ bắt này sắp thất bại thì bên cạnh chợt có một bóng đen lóe lên. Hóa ra là Bách Vị Bích, lẽ nào anh ta muốn bắt rắn bằng tay không?

Đương nhiên là không phải, hắn ta muốn lấy thân dụ rắn! Quả nhiên, chiêu này lập tức có hiệu quả, con rắn này rất vui vẻ, biết rằng đây chính là mục tiêu mà chủ nhân đã ra lệnh tấn công, thế nên nó lại quay lại.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, xiên gỗ của Vạn Vĩnh Khôn xé khoảng không mà lao tới như thần, con rắn còn chưa kịp tiếp cận Bách Vị Bích thì cái xiên đã đâm thẳng vào vị trí bảy tấc của nó, sau đó…

Vạn Vĩnh Khôn đưa tay nâng con rắn hổ mang chúa lên! Lưỡi rắn dài tới nửa mét, suýt chút nữa đã phun lên mặt của Vạn Vĩnh Khôn.

Cảnh này lại làm Kim Hoán Chiêu và Bách Vị Bích sợ tới mức hồn bay phách tán!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện