Đông Phương Thần Thám

Khiêu chiến bang xà Vương


trước sau

Trần Thiên Vũ quyết định hẹn Hứa Văn Dũng đi uống trà, đồng thời giao nhiệm vụ gửi thư khiêu chiến cho Kim Hoán Chiêu.

Chuyện này còn khiến người ta ngạc nhiên hơn cả chuyện Vạn Vĩnh Khôn muốn đi bắt rắn. Chỉ vẻn vẹn bắt được một con rắn hổ mang chúa mà đã nghĩ muốn đánh chính diện với bang Xà Vương sao? Có phải đã quá qua loa, nóng vội rồi không? Hứa Văn Dũng sẽ chịu tuân theo sao? Không đủ chứng cứ mà.

Nhìn ánh mắt quả quyết của Trần Thiên Vũ, mọi người đều không dám lên tiếng.

Vẫn là Lưu Tử Thần lên tiếng nói trước: “Có phải anh muốn trực tiếp phá vỡ cục diện bế tắc để Hứa Văn Dũng bước ra ngoài ánh sáng, tránh xảy ra nhiều thương vong hơn không?” Đương nhiên là chị không ngốc.

Trần Thiên Vũ gật đầu nhưng không trả lời vấn đề này, ông quay đầu nhìn Vạn Vĩnh Khôn, trầm giọng mà nói: “Vĩnh Khôn, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu cảm thấy con rắn này có lợi hại không?”

Vạn Vĩnh Khôn vui vẻ cười ha ha, nói đùa: “Đã vào trong bụng em rồi mà anh còn hỏi nó có lợi hại không…” Không phải anh nói khoác đâu, tối qua, đúng là bọn họ đã nấu con rắn hổ mang chúa đáng sợ kia thành một nồi canh rắn đầy ự rồi. Lúc đầu vốn không có mấy người dám ăn, là Lưu Tử Thần động đũa trước, mấy người đàn ông mới thấy ngại ngùng, rắn hổ mang chúa còn sống thì đáng sợ, lúc chết rồi mà cũng sợ là sao? Thế là mọi người thi nhau xúm lại, dù hơi do dự khi thưởng thức nhưng cuối cùng thì đương nhiên ngay cả nước canh cũng không còn thừa. Canh rắn chính là vật báu đứng đầu của núi rừng trong thiên hạ đó, sau khi áp chế được cảm giác sợ hãi thì sao có thể chỉ dùng chữ “mỹ vị” để hình dung món ăn này được! Rắn càng độc thì ăn càng ngon.

“Con rắn hổ mang chúa to như thế mà còn không sợ thì bang Xà Vương có gì đáng sợ chứ? So với việc bọn chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng thì chi bằng công khai khiêu chiến mới có lợi cho chúng ta… Đột nhiên, tôi lại có ý này, hay là thế này đi. Tử Thần, em đi in mấy tờ thông báo bằng chữ lớn, dán khắp nơi trên đảo Loan Nguyệt rằng văn phòng thám tử Bắc Đình muốn hẹn Hứa Văn Dũng ra để nói chuyện.”

Ông thấy mọi người không nói lời nào thì lại hỏi: “Thế nào, ý định này có hay không?”

Lưu Tử Thần thận trọng nói: “Hay chúng ta chờ Nhất Đình đi, như thế sẽ chắc chắn hơn.” Chị không dám nói Trần Thiên Vũ đi đứng không tiện, không nhất định sẽ đánh thắng bang Xà Vương hung ác cùng cực kia, nhưng “Lão Ngoan Đồng” kỵ nhất người khác nói chuyện này.

Lời nhắc nhở này rất hợp lý, thực lực bên mình đúng là yếu, ánh mắt Trần Thiên Vũ chợt sáng lên, trong nháy mắt, ông có một ý định càng tuyệt vời hơn. Ông xua tay với Vạn Vĩnh Khôn, Vạn Vĩnh Khôn vội kề tai tới gần. Trần Thiên Vũ nhỏ giọng nói vài câu vào tai anh, vẻ mặt của Vạn Vĩnh Khôn lập tức trở nên phấn khởi, hai mắt tỏa sáng.

Mọi người không hiểu chuyện gì nhưng đều không nói nhiều, đối với Trần Thiên Vũ, hiện giờ coi như mọi người đã quen rồi. Cách làm việc của người này từ trước tới nay luôn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của người khác, những chuyện mà không nắm chắc thì ông sẽ không làm.

Xem ra, đợt hành động lần này coi như cung đã giương tên, không bắn không được, ài, đã như vậy thì mọi người liền phân công nhau bắt đầu chuẩn bị thôi.

***

Vạn Vĩnh Khôn rời khỏi đảo Loan Nguyệt, rồi không rõ tung tích. Lúc gần đi, anh giao hai thanh mã tấu thép đã cùng Lý Nhất Đình mua hồi trước cho Kim Hoán Chiêu và Bách Vị Bích, sau đó không nói lời nào đã quay đầu đi. Kim Hoán Chiêu thật sự không hiểu ra sao, lẽ nào chém chém giết giết nhanh như vậy sao? Thứ này… cứ nhận lấy để phòng thân trước đã. Thế là anh ta giấu hai thứ vũ khí này vào dưới cầu thang, dùng mấy thứ lung tung khác che kín.

Không phải là hẹn Hứa Văn Dũng uống trà để nói chuyện hay sao? Lẽ nào là giao đấu chính diện? Trong lòng hai người không khỏi nghĩ thầm.

Nhưng Kim Hoán Chiêu vẫn tuân thủ chỉ thị của Trần Thiên Vũ rất nghiêm, anh ta âm thầm liên lạc với Hổ Tử để mật báo, nói rằng người của Bắc Đình muốn gặp Hứa Văn Dũng. Tuy Hổ Tử dạo này không qua lại với anh ta nữa, nhưng vì tin tức quan trọng nên gã vẫn nhanh chóng thông báo cho bang Xà Vương càng sớm càng tốt.

Lưu Tử Thần cũng không chậm trễ, chị và Bách Vị Bích phụ trách nhiệm vụ đi tuyên truyền, tạo ra thanh thế. Bọn họ tìm công ty quảng cáo lớn nhất, chỉ trong hai ngày mà in ra hơn ba trăm tấm biển quảng cáo to, rộng một mét, cao hai mét, thật sự rất to. Đây là ý của Bách Vị Bích, đã làm thì phải làm cho khí thế. Chữ ở bên trên rất đơn giản: Văn phòng thám tử Bắc Đình hẹn bang Xà Vương uống trà! Hình nền là một con rắn hổ mang chúa khổng lồ. Tuy số chữ không nhiều nhưng một khi dán ở bên ngoài thì nhất định sẽ khiến đảo Loan Nguyệt náo động. Nhưng không, bảng
còn chưa treo lên thì người ở công ty quảng cáo đã bắt đầu xì xào bàn tán, có phải mấy người này chán sống rồi không?

Hai người cười thầm, xem ra hiệu quả lần này tuyệt đối không kém. Thế nên bọn họ thúc giục mấy nhân viên kỹ thuật này tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, phải có thành phẩm trước trưa mai. Đương nhiên là công ty quảng cáo không dám lười biếng, bọn họ mang tâm trạng muốn xem trò vui nên thật sự tăng ca làm suốt đêm, đồng thời báo cáo kết quả sớm.

Khi Lưu Tử Thần đề nghị người của công ty quảng cáo hỗ trợ dán thì lúc này lại không ai lên tiếng, ai cũng nói vì thức đêm nên muốn ngủ. Chỉ trong nháy mắt đã tản đi hết, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng thấy bất đắc dĩ, xem ra chỉ có hai người bọn họ dám đi làm thôi.

Nghĩ tới dáng vẻ đã đoán trước của Trần Thiên Vũ, hai người vẫn không chùn chân. Kết quả, cho dù bọn họ đã dốc sức đem đi dán khắp nơi, nhưng cả ngày chỉ dán được một trăm tấm thôi đã kiệt sức rồi. Dù sao thì những tờ quảng cáo này cũng to, không dễ dàng như những tờ quảng cáo nhỏ, chỉ tìm cây cột điện rồi dán lên là xong. Dù sao cũng phải tìm mấy vách tường bằng phẳng có diện tích lớn một chút. Điều quan trọng nhất chính là bọn họ phải chuyên tìm những nơi có nhiều người qua lại để dán.

Nhìn cái làn nhỏ đựng hồ dán, bọn họ có hơi hối hận, có phải lần này làm hơi thừa rồi không. Dựa vào sức của hai người thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được. Trần Thiên Vũ lại không hề thương hoa tiếc ngọc mà còn thúc giục bọn họ mau đi dán cho xong đi. Đồng thời còn đưa ra yêu cầu càng hà khắc hơn, ông muốn dán những bảng quảng cáo này ở khắp các ngóc ngách trên đảo Loan Nguyệt, chỉ ngoại trừ khu Bắc Thượng Trang, khu Nam Hạ Trang, điểm du lịch trường quân đội Cao Phổ, hay... thành phố đại học!

Nhiệm vụ gian khổ như vậy thì sao hai người bọn họ hoàn thành được. May mà Trần Thiên Vũ vẫn chưa tuyệt tình đến thế, ông kéo Kim Hoán Chiêu tới giúp đỡ. Hiện giờ thì những chuyện khác đã sớm sắp xếp xong rồi, những công việc còn lại chỉ là gióng trống khua chiêng mà thôi.

Dù vậy nhưng công việc này cũng làm bọn họ tốn ba ngày.

Mà ba ngày nay đã đủ gây chấn động cả đảo Loan Nguyệt, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy đám người gan to bằng trời kia: Đội hình một người què, một cô gái xinh đẹp, hai gã đàn ông cường tráng!

Nhìn những tờ quảng cáo với dòng chữ to tướng, màu sắc rực rỡ đầy đường, bọn họ hoàn toàn có lý do tin tưởng, e rằng bang Xà Vương sẽ dốc hết toàn bộ lực lượng, mà bên mình thì chỉ vỏn vẹn có năm người!

***

Nhưng không có ai sợ hãi, một khi bạn bị bức tới bước đường này thì tất cả những cảm xúc mãnh liệt và nhiệt huyết sẽ xông lên đầu, huống chi, thứ bọn họ đại diện lại là chính nghĩa. Vạn Vĩnh Khôn vẫn chưa trở lại, quán nhỏ Mộng viên hiện giờ chỉ có bốn người. Kim Hoán Chiêu lại đưa Khương Hoa về nhà mẹ đẻ, đương nhiên là tìm một lý do cổ quái. Còn Quách Kiệt, Thượng Mẫn Lệ và Ninh Hiểu Mạn đều lần lượt yêu cầu ở lại, nhưng đều bị nghiêm túc ngăn lại. Nói thật thì cuộc giao đấu lần này vẫn chưa biết thắng thua, sống chết không rõ, bớt một người thì bớt một phần thương vong. Ai biết bang Xà Vương có thực lực thế nào.

Bách Vị Bích vốn đã đề nghị Lưu Tử Thần cũng tận lực tránh đi, nhưng Lưu Tử Thần lại lắc đầu, không phải chị có lòng tin với bản thân mình mà là có lòng tin với Thiên Vũ. Nhiều năm trôi qua như vậy, chị biết tuy người này có lúc thích nảy ra những ý nghĩ bất ngờ, nhưng từ xưa tới nay, ông không hề đánh trận nào không nắm chắc.

Đương nhiên là chị cũng biết nhiệm vụ của Vạn Vĩnh Khôn mới là điểm mấu chốt và chủ yếu nhất, nếu không thì Trần Thiên Vũ sẽ không vững như núi Thái Sơn. Bởi thế nên chị cũng yên lặng mà chờ xem kịch vui.

Nếu như hỏi trên thế giới này ai hiểu rõ Trần Thiên Vũ nhất thì ngoài Lưu Tử Thần ra, chắc không còn ai khác…

Ôi chao, cái Lão Ngoan Đồng bất cần đời này!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện