Khi ánh dương cuối cùng trong ngày vụt tắt, em sẽ mất tôi.
Đó là dòng chữ cuối cùng trong cuốn sổ tay làm từ da mà Ngô Cẩn Ngôn ngay ngắn đặt trên bàn.
Cô đã viết nó sau khi bữa sáng kết thúc - thời điểm cô ngỏ ý với Tần Lam rằng hãy đi thăm cha mẹ mình vào buổi chiều.
Và cũng tại khoảnh khắc đó - khoảnh khắc mà bản thân cô tự mở ra ngõ cụt cho bản thân mình. Thì nhân sinh nàng cũng chẳng còn cơ hội được đón hoàng hôn cùng cô nữa.
Sau câu nói ta mệt mỏi rồi, sau tiếng súng nổ xé rách trời chiều, Ngô Cẩn Ngôn gục xuống, máu từ miệng và nơi tim ồ ạt tuôn.
Cô vĩnh viễn chẳng còn khả năng nói "ta yêu ngươi"...
Cũng vĩnh viễn chẳng kịp nghe nàng nói "ta yêu ngươi"...
Nỗi đau giằng xé nội tâm khiến Ngô Cẩn Ngôn phần nào hiểu được cảm giác bất lực và tuyệt vọng mà Tô Thanh phải chịu đựng ngày hôm ấy. Kì thực Tần Tử Việt cảnh cáo rất đúng, rồi cô nhất định sẽ phải chịu loại đau đớn tương tự khi cứ mãi cứng đầu lún sâu vào lưới tình của Tần Lam.
Cô yêu nàng, nàng lại yêu mẹ ruột cô. Một vòng tròn oan nghiệt đã được tạo hóa dựng lên để đày đọa tất cả những kẻ si tình ở đây vào địa phương khổ ải.
Nỗi thống hận về chính xuất thân cùng hàng tá loại suy nghĩ tiêu cực khác đã góp phần khiến cô đưa ra quyết định kết liễu sinh mệnh này.
Có lẽ đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Cũng là sự giải thoát hoàn hảo và tuyệt vời nhất.
***
Thời điểm nghe thấy tiếng súng nổ, Vương Quán Dật cùng Xa Thi Mạn lập tức từ nơi đỗ xe chạy đến. Lại bị một màn trước mắt làm cho kinh hoàng.
Giữa vũng máu tươi vẫn còn đang tí tách chảy, Tần Lam bất động ôm lấy Ngô Cẩn Ngôn vốn chẳng còn sự sống. Bộ sườn xám màu trắng thuần nàng hằng yêu thích sớm đã bị nhuốm đầy bởi huyết dịch đỏ thẫm, kết hợp cùng bầu trời dần chuyển sang màu tàn tro khiến cảnh tượng trở nên phi thường quỷ dị.
"Đương... đương gia..." Xa Thi Mạn cố gắng trấn định gọi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Cẩn Ngôn thế nào lại nằm kia?
Nghe gọi, nàng vô thanh vô sắc quay đầu, trong giọng nói chẳng rõ vui hay buồn:
"Thi Mạn, con bé chết rồi. Hậu duệ chính thống cuối cùng của nhà họ Ngô chết rồi."
"Sao... sao thế?" Xa Thi Mạn đương nhiên không tin vào tai mình. Bởi lẽ Ngô Cẩn Ngôn yêu đương gia thế nào, chị là người rõ hơn ai hết. Nàng không chỉ là tình đầu của con bé, mà còn là nữ nhân khiến con bé khắc cốt ghi tâm cả đời.
Thế nào lại thành như vậy?
"Đêm hôm qua sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, lần đầu tiên tôi quyết định để con bé chạm vào người." Tần Lam bỗng mở miệng. "Nhưng sau đó tôi đã cố ý gọi tên Thẩm Lan để thức tỉnh con bé. Khi ấy tôi chỉ muốn trả thù, hay nói cách khác... tôi chỉ muốn con bé nhất định phải tự dằn vặt rồi tự đau khổ."
"Tôi đã thành công. Thậm chí thành công tới mức tôi chẳng cần động tay động chân để đả thương con bé, thì con bé cũng đã tự tìm đến cái chết."
"Thi Mạn, tôi biết con bé đã hy sinh rất nhiều, chấp nhận buông bỏ rất nhiều để có thể ngày ngày bồi bên tôi. Thậm chí còn ngoan ngoãn hóa thân thành sủng vật nhỏ chờ tôi rảnh rỗi liền quấn quít đòi nựng."
"Con bé rất lâu chẳng cùng tôi tranh cãi nữa. Thậm chí còn chủ động nhường phần thắng cho tôi, mặc tôi đâm chọc thỏa thích."
"Tôi đã sai rồi phải không Thi Mạn? Chẳng lẽ tôi đã sai rồi phải không?"
Xa Thi Mạn mặc dù đau lòng nàng, song cũng không phải kẻ đánh mất lý trí.
Chị đáp: "Đúng vậy đương gia, cô đã sai rồi."
"Thời gian qua cô vẫn luôn coi Cẩn Ngôn là thế thân của Thẩm Lan, thậm chí cô rõ ràng hiểu con bé vô tội nhưng vẫn muốn tìm cách hành hạ con bé. Nhưng đương gia, con bé vốn dĩ rất thực lòng yêu cô, loại tình yêu chân thành ngây thơ này giống hệt cô năm đó."
"Và cô thì lại biến thành một Thẩm Lan phiên bản hai."
Chợt bật cười thành tiếng, Tần Lam tự hỏi tự trả lời: "Tôi là Thẩm Lan thứ hai sao? Đúng vậy, tôi là tái bản sống của ả đàn bà khốn nạn đó."
Cúi đầu nhìn đứa trẻ đã lạnh ngắt trong tay mình, nàng bỗng đem trán áp lên trán cô.
"Tỉnh dậy đi Ngô Cẩn Ngôn, ngươi không thể dễ dàng chết như vậy được. Không có lệnh của ta, ngươi không thể đi."
"Ngươi rõ ràng hứa sẽ quấn quít bên ta cả đời. Không được, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại ngay."
"Ngô Cẩn Ngôn..."
***
"Tiểu di, dì trả nàng cho con. Tại sao ở bên cạnh dì nàng lại khổ như vậy? Lúc trước cứ năm bảy ngày lại bị thương con không nói. Hiện tại nàng ngay cả mạng cũng mất rồi... DÌ TRẢ NÀNG CHO CON, DÌ TRẢ NÀNG CHO CON..."
Khương Tử Tân sống chết nắm chặt hai vai Tần Lam. Đôi mắt hằn rõ từng tia máu.
"NÀNG YÊU DÌ, NÀNG ĐÃ YÊU DÌ BIẾT BAO NHIÊU... TẦN LAM, CON HẬN DÌ, CON HẬN DÌ."
"NẾU DÌ TUYỆT TÌNH NHƯ VẬY ĐÁNG LẼ NÊN SỐNG MỘT MÌNH CẢ ĐỜI. NẾU DÌ CÒN YÊU THẨM LAN, NẾU DÌ CÒN HẬN Ả ĐÀN BÀ ĐÓ THÌ DÌ NÊN SỐNG MỘT MÌNH CẢ ĐỜI. HÀ CỚ GÌ DÌ CÒN CỐ Ý TRÊU CHỌC CẨN NGÔN? CỐ Ý GIÀNH NÀNG KHỎI TAY CON? CỐ Ý KHIẾN NÀNG MÊ LUYẾN?"
"Lần cuối cùng con gặp nàng, nàng vẫn còn ngập tràn ý chí phấn đấu. Nàng nói nàng muốn học việc, muốn tự kiếm tiền bằng đôi tay của bản thân. Vì sao hả? Vì sao sau khi trở về cùng dì một thời gian, nàng đã trở thành bộ dạng như thế này?"
Suy sụp ôm chặt lấy áo