Sư mẫu tìm cô?
Bây giờ không phải ở bệnh viện, Diệp Già Lam suy nghĩ mất hai giây mới nghĩ ra sư mẫu hẳn là chỉ chủ nhiệm phòng cô rồi.
Vợ của chủ nhiệm Ngô khoa giải phẫu thần kinh, cũng họ Ngô, đôi khi vì phân biệt nên gọi bà ấy là chủ nhiệm Tiểu Ngô.
Diệp Già Lam cũng đến nhà chủ nhiệm Ngô ăn cơm mấy lần, còn gặp đứa con trai có nhũ danh là Tam Quế của bọn họ mấy lần. Quan hệ của cô với gia đình này rất gần gũi, nên sáng hôm nay lúc chủ nhiệm Ngô đi vào phòng các cô mới không thấy ngại ngùng gì.
Chủ nhiệm Tiểu Ngô tìm cô là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà chủ nhiệm của các cô có số của cô mà.
Diệp Già Lam nghĩ đến chuyện này, giọng điệu có chút không chắc chắn: “Chủ nhiệm Ngô?”
Người nọ “Ừ” một tiếng.
Anh đang đứng nghiêng người phía trên Diệp Già Lam, nhưng cô lại không ngẩng đầu lên nhìn thử, hơi hơi nhíu mi: “Bây giờ sao?”
“Bây giờ.”
Diệp Già Lam càng cảm thấy kinh ngạc.
Do dự hai giây, cô vẫn phải hỏi rõ: “Chủ nhiệm Ngô sao lại không trực tiếp gọi điện thoại cho tôi?”
Đường Ngộ đứng ở trên lầu, nửa người trên của anh hơi hơi nghiêng về trước, khuỷu tay nhẹ nhàng chống trên lan can, điếu thuốc ngậm trong miệng anh lúc nãy đã bị lấy ra kẹp giữa hai ngón tay trái, vẫn chưa châm.
Anh hạ mắt, nhìn thấy trong khi Diệp Già Lam nói chuyện điện thoại thì người đàn ông đối diện cô lại gắp từng chút đồ ăn vào đĩa cho cô.
Cũng không biết có dùng chung đũa không nữa.
Nếu mà là đũa của anh ta, vậy có phải cũng coi là hôn gián tiếp hay không?
Ánh mắt Đường Ngộ tối sầm, anh hơi liếm khóe môi, “Vậy em đi mà hỏi cô ấy.”
Diệp Già Lam: “……”
Những lời này vừa ra, mức độ đáng tin nháy mắt đã tăng liền mấy cái độ.
Cô chậm rì rì “À” một tiếng, cúi đầu nhìn đồ ăn trong đĩa đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, cúp điện thoại.
Ninh Trí ở phía đối diện mở miệng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Ngại quá Ninh tiên……” Cô nhớ ra không lâu trước đây Ninh Trí có kêu cô gọi trực tiếp tên anh, giọng hơi cứng lại, “Chủ nhiệm của chúng tôi gọi tôi về bệnh viện một chuyến.”
Diệp Già Lam thật sự cảm thấy ngại, áy náy cùng rối rắm đều hiện lên trên mặt.
Ninh Trí đã sớm chuẩn bị cho việc cô giữa chừng bị gọi đi rồi, cũng không giận, cực hiểu ý người chỉ cười cười, hai tay anh chống lên cằm, nhìn đĩa đồ ăn của Diệp Già Lam, “Trước khi trở về thì ít nhất cũng nên nếm thử mấy miếng đồ ăn được không?”
Giọng điệu cùng ánh mắt anh đều ôn hòa làm người ta không có cách nào từ chối.
Hôm nay Diệp Già Lam vốn dĩ đã thấy ngại, lập tức gắp mấy đũa đồ ăn cho vào miệng, không kịp nếm vị, cô cầm lấy túi xách đặt bên cạnh ghế đứng dậy: “Cảm ơn, lần sau tôi sẽ mời anh.”
Ý của cô đơn giản chỉ là không muốn nợ nhân tình của anh, phải nói là một bàn đồ ăn này cũng phải hơn 1 ngàn rồi đó, tuy rằng không tính là siêu đắt, nhưng cũng không phải mấy chục hay mấy trăm tệ, không đáp lại trong lòng cô sẽ thấy không thoải mái.
Lúc Diệp Già Lam nói cũng không nghĩ quá nhiều, đến khi ra khỏi cửa lại nhận được một tin nhắn WeChat của Ninh Trí mới phát hiện có chút không thích hợp lắm.
Anh ta nói: 【 Anh rất chờ mong lần sau em mời anh đấy. 】
Diệp Già Lam: “……”
Quên đi, không có lần sau đâu.
Lúc Đường Ngộ chưa trở lại, cô không muốn tìm bạn trai, sau khi anh trở lại, Diệp Già Lam lại càng không muốn tìm bạn trai.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhưng mà khi cô phát hiện ra điểm khác biệt, tâm trạng lại thấy không thoải mái lắm.
Loại tâm lý này cũng được gọi là tâm lý so sánh.
Chẳng qua đối tượng so sánh của Diệp Già Lam lại là chính cô của mấy năm trước khi cùng Đường Ngộ bên nhau mà thôi.
-
Đường Ngộ đứng trên lầu đúng vị trí đó mất năm phút đồng hồ.
Anh thấy Diệp Già Lam cười với gã đàn ông kia đến là dịu dàng, sau đó cô lấy đũa, ăn đống đồ ăn gã ta gắp cho.
Không ngừng, từng miếng.
Lại sau đó, cô cầm túi đứng dậy, dáng người cô cao cao gầy gầy, tay và vòng eo nhỏ tựa như gập lại là gãy.
Mãi đến khi cô ra khỏi cửa, Đường Ngộ mới thu hồi tầm mắt, ngồi dậy đi đến khu hút thuốc.
Khu hút thuốc tràn ngập mùi thuốc gay mũi.
Trong quá khứ Đường Ngộ không thích đến mấy chỗ kiểu này, nên ở nơi công cộng có thể không chạm vào thuốc lá thì nhất định sẽ không động.
Nhưng mà hôm nay lại không được.
Đường Ngộ cứ nghĩ đến việc Diệp Già Lam ăn đồ ăn một gã đàn ông khác gắp cho, có khả năng thật sự sẽ cùng một gã đàn ông khác hôn gián tiếp, trong lòng anh lập tức bùng lên một cỗ lửa giận muốn trào cả ra ngoài.
Anh ghen ghét muốn chết.
Ngắn ngủn chỉ vài phút, Đường Ngộ đã hút hết 3 điếu, lửa giận kia vẫn chưa áp xuống được, Đường Mộ Bạch đúng lúc gọi điện qua: “Cháu là đi hút thuốc hay đi làm gì đó?”
Đường Ngộ cúp điện thoại, ra khỏi khu hút thuốc.
Lúc anh đi vào phòng, mùi thuốc trên người không hề nhẹ, cô bé bên trong vừa thấy anh đã nhào vào ngực anh, cái mũi nhỏ nhăn lại: "Anh ơi, mùi thuốc trên người anh thật nồng."
Đường Ngộ bế cô bé lên đặt lên sô pha, rồi lấy một ly nước đá uống mấy ngụm.
“Hút bao nhiêu thế?”
“Không nhiều lắm.”
Đường Ngộ về nước mấy ngày, Đường Mộ Bạch lại lần đầu tiên gặp mặt anh.
Mắt Đường Mộ Bạch với mắt Đường Ngộ cực giống nhau, chỉ là khi cười rộ lên lại càng phong lưu hơn, “Định ở bệnh viện Hoa Khê à, không có suy tính khác sao?”
Bệnh viện Hoa Khê, là bệnh viện hiện tại Đường Ngộ đang ở.
“Vâng.”
“Lý do?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Lục Dĩ Ngưng gắp cho con gái một cái bánh bao kim sa, thuận miệng đáp một câu: “Không phải nói khoa ngoại thần kinh ở bệnh viện Hoa Khê là giỏi nhất cả nước sao?”
Đường Mộ Bạch cười như không cười, ánh mắt dừng trên mặt cậu trai đối diện, “Chỉ là vì lí do này sao?”
Thần sắc Đường Ngộ lạnh nhạt, lại uống thêm một ngụm nước, “Không phải.”
“Vậy là vì cái gì?”
Đường Ngộ nhíu nhíu mày, cậu càng hỏi, khuôn mặt Diệp Già Lam hiện trước mặt anh lại càng rõ, môi cô khi đóng khi mở, vốn dĩ đôi môi nên hôn anh, lại đi ăn đồ gã đàn ông khác gắp cho.
Anh đặt đũa sang một bên, ăn không nổi, cầm bao thuốc lại muốn đi ra ngoài.
Đường Mộ Bạch ở sau người hỏi: “Đi đâu đó?”
Bước chân Đường Ngộ không dừng, “Cháu về bệnh viện.”
-
Việc đầu tiên Diệp Già Lam làm khi về bệnh viện là đi tìm chủ nhiệm của mình.
Kết quả, sau khi đến văn phòng chủ nhiệm một chuyến, mấy người trong khoa cô đều đi đâu cả rồi, có một y tá nói với cô chủ nhiệm hiện không có ở bệnh viện.
Lại hỏi chủ nhiệm có tìm cô không, y tá lắc đầu, “Cái này thì em không biết.”
Diệp Già Lam lại trở về phòng mình.
Lúc này Hứa Luyến đang ghé lên bàn làm việc nghỉ ngơi, cô ở trong văn phòng vài phút, cuối cùng vẫn cầm lấy di động đi ra cửa, vừa muốn tìm một chỗ