Tô Cẩm Kha nghẹn một ngụm nước miếng ở cổ họng, khẽ khụ một tiếng, thấy mày Đường Ngộ nhíu càng chặt, vội vàng lay lay tay Diệp Già Lam, "Loan Loan, cậu tỉnh táo lại chút đi...."
Cô nàng trộm liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
So với mấy năm trước, anh cũng chẳng thay đổi nhiều, vẫn thanh lãnh như thế, điều thay đổi duy nhất, có lẽ chính là đôi mắt kia, lúc này sâu chẳng còn thấy đáy.
Tô Cẩm Kha cảm thấy giây tiếp theo có khả năng anh sẽ lập tức tức giận.
Trên quầy bar là một đống rượu Cocktail cùng với cái ly rỗng tuếch kia kìa.
Cũng không biết có phải Đường Ngộ so trước kia còn táo bạo hơn không, trước kia anh luôn tôn quý, nhưng không có nghĩa là hiện tại cũng như vậy.
Tô Cẩm Kha bị anh dọa sợ không nhẹ, vừa muốn dịch ra sau nửa bước lui đến khu vực an toàn, Đường Ngộ đã nghiêng đầu nhìn cô nàng một cái: "Cô ấy ở đâu?"
"Ồ...... Hoa viên Cẩm Tú."
Nghe bảo cách bệnh viện Hoa Khê không tới 10 phút đi bộ.
Đường Ngộ chưa từng nghe đến chỗ ấy, nhưng vẫn "Ừm" một tiếng.
Độ cung khuôn cằm anh lạnh băng, mắt hơi híp lại, "Cụ thể."
"......"
...... Đây là định đưa Diệp Già Lam về nhà sao?
Tô Cẩm Kha nhìn Diệp Già Lam, sau khi tự hỏi một lát, cô nàng làm như ra một cái quyết định cực kì quan trọng, báo cụ thể số nhà số tầng ở đâu ra luôn.
Cô nàng vẫn rất tin tưởng Đường Ngộ.
Tốt xấu gì cũng quen biết nhiều năm, cảm thấy anh chính là một chính nhân quân tử, chắc là sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của, làm ra việc hạ lưu gì với Diệp Già Lam đâu.
Tô Cẩm Kha báo xong số nhà còn đặc biệt lấy một xâu chìa khóa từ trong túi xách Diệp Già Lam ra: "Chìa khóa nhà cô ấy."
Cô nàng đã bán người là bán hết mới thôi.
"Cảm ơn."
Người đàn ông liếc cô nàng một cái, sau đó duỗi tay nhận lấy, lại cúi đầu, Diệp Già Lam đã say lắm rồi, cả mặt đến tai đều hồng cả.
Cái miệng xinh xắn của cô khẽ nhếch lên, là nơi hồng nhất trên khuôn mặt, như có như không dụ dỗ người ta.
Yết hầu Đường Ngộ nhẹ nhàng lăn hạ.
Anh thật ra chả phải chính nhân quân tử gì, nếu không phải đang ở cái chỗ này, chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không phải không thể xảy ra.
Đường Ngộ kéo kéo môi, lại ôm chặt người trong ngực, nhấc chân đi ra khỏi Đăng Hồng.
Hôm nay anh hiếm lắm mới lái xe qua, sợ Diệp Già Lam ngồi phía sau bị ngã nên đưa cô lên ngồi chỗ phó lái.
Không đến ba phút, lúc anh lái xe vào hoa viên Cẩm Tú, vừa đánh tay một cái, người con gái mềm như bông bên cạnh đã nhích tới.
Trên tóc vẫn là mùi dầu gội trước đây hay dùng, đến cả mùi hương trên cơ thể cũng y hệt như thế.
Hô hấp của Đường Ngộ hơi nặng nề.
Sau khi giằng co nửa phút, anh mới ôm Diệp Già Lam xuống xe.
Lúc này vẫn chưa muộn lắm, bên dưới lầu có không ít mấy bà mấy bác tụ tập bên dưới nói chuyện nhà, vô cùng náo nhiệt.
Đường Ngộ dựa theo địa chỉ Tô Cẩm Kha bảo tìm được một tòa nhà đơn, vừa muốn ôm cô vào, phía sau đã có người gọi anh lại: "Ai, cậu đẹp trai à, cô bé Tiểu Diệp này lại uống say đó à?"
Bà dùng chữ "Lại".
Người nói với anh là một bà lão, giọng không nhỏ, bát quái nói: "Cậu là người đàn ông đầu tiên ôm cô ấy về đấy, là bạn trai đó hả?"
Bên cạnh lại có bà lão bắt đầu đeo kính lão vào, dường như xem anh trở thành một chú khỉ trong vườn bách thú, hôm nay một hai phải ngắm nghía đánh giá kĩ càng.
"Tiểu tử lớn lên thật là đẹp, cô nhóc này thật có phúc."
"Chờ có cơ hội nhất định phải bảo Tiểu Diệp nói cho tui tìm được bạn trai ở chốn nào......"
Đường Ngộ không nói gì, chỉ có khóe môi khẽ cong cong, sau đó tiếp tục đi vào hiên, ấn thang máy lên lầu.
Nhà Diệp Già Lam gia ở tầng mười ba, không cao không thấp.
Chờ sau khi mở cửa, cô vẫn dựa vào lòng anh ngủ ngon lành.
Đường Ngộ nâng chân đóng cửa lại, tầm mắt dạo quanh phòng khách một vòng, sau đó, rất nhanh đã tìm thấy phòng ngủ của cô.
Đẩy cửa đi vào, mùi hương bên trong đậm hơn trên người cô một chút, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta không thoải mái.
Đường Ngộ nhẹ đặt cô lên giường, cương trực đứng dậy, Tô Cẩm Kha đã nhắn tin qua.
Là gửi đến di động Diệp Già Lam: 【 về đến nhà chưa? 】
Anh lấy di động ra, cực kì bủn xỉn rep lại một chữ: 【Ừ. 】
Tô Cẩm Kha không gửi thêm tin nữa.
Đường Ngộ ném điện thoại xuống cuối giường, trong phòng không bật đèn lớn, cái đèn bàn ở đầu giường cũng tối tù mù cả, ánh đèn càng nhàn nhạt ấm áp chiếu xuống, trên chóp mũi Diệp Già Lam dường như có một lớp mồ hôi mỏng.
Cô dường như có chút nóng, giơ tay cởi nút áo, níu loạn một lúc thế mà cũng cởi ra được mấy cái.
Cổ áo rộng mở, xương quai xanh nhìn không sót gì, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy khuôn ngực tuyết trắng của cô.
Ánh mắt Đường Ngộ dừng lại vài giây, sau đó đi toilet, dùng nước ấm làm ướt một cái khăn lông đi lau người cho cô.
Từ mặt đến cổ lại đến ngực, lúc Đường Ngộ lau đến chỗ dưới xương quai xanh của cô, đầu ngón tay như có như không chạm tới da thịt chỗ cần cổ của cô, mềm mại trơn bóng.
Động tác của anh dừng lại, ánh mắt âm u.
Nửa phút sau, anh thu tay về, tiếp tục lau tay cho cô.
Đáy mắt anh có chút ánh dục cháy lên quay cuồng, nhưng động tác trong tay lại cực kì dịu dàng, dịu dàng đến mức Diệp Già Lam đang mơ ngủ cũng khẽ hừ một tiếng, sau đó duỗi tay bắt lấy tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Đường Ngộ không nghe rõ.
Cúi người ghé sát bên môi cô, mới nghe thấy cô dường như đang làm nũng: "Chị, em muốn đi ngủ, chị không cần lau cho em đâu......"
Lúc nhỏ