Lời này vừa ra, cả phòng yên tĩnh.
An tĩnh đến mức như thể cô chưa từng nói gì.
Nhưng Diệp Già Lam biết Đường Ngộ nghe thấy.
Cô đưa lưng về phía sau, ghé vào giường, đầu cũng không chuyển dù chỉ một chút, nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Một lúc lâu sau, hai người đều không mở miệng.
Ngay khi Diệp Già Lam hoài nghi có phải bản thân chưa nói gì không thì lại nghe thấy tiếng bật lửa vang lên ở bên cạnh.
Đường Ngộ đốt một điếu thuốc.
Vì đây là khách sạn cao cấp nên trong ngăn kéo tủ đầu giường luôn chuẩn bị sẵn thuốc lá.
Diệp Già Lam trước đó không để ý, không ngờ hôm nay, thật sự phải dùng đến.
Mùi thuốc lá cùng làn khói trắng nhanh chóng tản ra, dù Diệp Già Lam chôn mặt trong gối đầu, vẫn không thể tránh được mùi thuốc lá gay mũi.
Cô không bịt mũi, cũng không mở miệng bảo Đường Ngộ tắt thuốc.
Diệp Già Lam từ đầu đến cuối không lên tiếng, yên lặng chờ Đường Ngộ đáp.
Qua thêm hai ba phút, cô nghe thấy Đường Ngộ nói: “Lý do.”
Diệp Già Lam lạnh nhạt, “Chúng ta không hợp nhau.”
“Nhìn anh nói.”
Cả người Diệp Già Lam chua xót vô lực, đầu trướng đau, mắt cũng khô khốc khó chịu, ngón tay dưới chăn của cô siết chặt ga trải giường, sau đó quay đầu nhìn anh: “Chúng ta không hợp.”
Người nọ vẫn chưa hút hết điếu thuốc, cách một tầng khói mơ hồ nhìn qua, ngay cả cảm xúc nơi đáy mắt anh cũng trở nên mơ hồ.
Có thể là do thiên tính của đàn ông, đối với chuyện hút thuốc hay là chuyện lên giường đều là sinh ra đã có sẵn thiên phú.
Tuy rằng tư thế lấy thuốc của Đường Ngộ không thành thạo, nhưng không nhìn kỹ cũng biết đây là lần đầu tiên anh hút thuốc.
Anh thật sự rất nghe lời.
Diệp Già Lam cảm thấy mùi thuốc khó chịu, với chuyện hút thuốc hại người hại mình này thì không cho anh chạm vào, anh thật sự chưa từng chạm đến.
Hôm nay là ngoại lệ.
Diệp Già Lam đan ngón tay dùng sức nắm lấy ga giường, giống như muốn lập tức bẻ gãy tay mình, đầu ngón tay đầy mồ hôi tẩm ướt cả ga trải giường.
Mới vừa buông tay ra, cô đã nghe được tiếng Đường Ngộ cười nhạt: “Không thích hợp em còn lên giường với anh?”
Diệp Già Lam quay đầu lại, đảo loạn mắt nửa ngày mới phản bác được: “Hôm qua em uống say.”
May mà hôm qua cô thật sự uống rượu, nên còn có thể miễn cưỡng tìm được lí do bịa ra.
Lần này Đường Ngộ không lên tiếng nữa.
Anh lại đốt thêm một điếu thuốc, rít mấy cái rồi dập vào trong gạt tàn.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, tia sáng yếu ớt nơi đáy mắt vẫn chưa tan hết, dịu dàng lại mê hoặc.
Đêm đó Đường Ngộ hút 3 điếu thuốc.
Hút xong 3 điếu, giọng anh hơi khàn khàn, gằn từng chữ một phun ra một câu đáp lại: “Vậy thì chia tay.”
Anh biết Diệp Già Lam vì sao lại muốn chia tay.
Vì mấy tiếng trước, Bạch Diệc đã gọi điện cho anh.
Chẳng qua lúc ấy tâm tư Đường Ngộ đều đặt trên người Diệp Già Lam nằm trên giường, không nhận được cuộc gọi này.
Mãi đến rạng sáng kết thúc rồi, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Già Lam xong, anh mới nhắn tin cho Bạch Diệc.
Thời gian không còn sớm, anh sợ quấy rầy Bạch Diệc nghỉ ngơi.
Kết quả tối đó Bạch Diệc trực ban, lúc anh ta gọi điện lại là 3 phút sau, lúc ấy anh ta vừa kéo được bệnh nhân cưỡi lên đầu một nữ đồng nghiệp xuống trấn an, “Alo, Tiểu Ngộ?”
Đường Ngộ cầm di động đi ra ban công.
Bạch Diệc cũng không đợi anh đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay bạn gái cậu gọi điện tìm tôi.”
“Tìm anh làm gì?”
“Cô bé hỏi tôi có quen Dư Oánh không.”
“……”
Đường Ngộ không nói tiếp, tay cầm di động dùng sức, trên mu bàn tay loáng thoáng có thể thấy được nhưng đường máu không rõ ràng lắm.
Rạng sáng hơn 1 giờ, tại thành phố không đêm này đèn đường vẫn sáng rực.
Anh đứng trên ban công thoáng nhìn ánh đèn từ vạn nhà, sau đó lại nghe thấy tiếng Bạch Diệc lật giấy tờ, “Tên này tôi cảm thấy hơi quen, nhưng ban đầu lại không nhớ nổi là ai.”
“Cậu biết tôi cũng coi như là một bác sĩ tâm lý đẹp trai ngời ngời lại là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà, mỗi năm bệnh nhân tới tìm tôi khám bệnh cũng rất nhiều, lật xem danh sách bệnh nhân nửa năm nay nửa ngày, sau đó xem đến mấy năm đầu mới phát hiện ra.”
“Tôi đã bảo lần đầu tiên gặp bạn gái cậu sao lại thấy quen thế, cô bé với Dư Oánh quả thực là một từ khuôn mẫu đúc ra mà.”
“Đoán chừng là chị em ruột.”
Đường Ngộ nhìn chằm chằm ánh sáng lấp lòe không ngừng phía bên dưới, vẫn không nói lời nào.
Bạch Diệc lại nhìn về bệnh án của Dư Oánh đặt trước mặt lần nữa: “Bản thân Dư Oánh đã bị trầm cảm nhẹ, sau khi sẩy thai thì bị nặng hơn, uống thuốc dường như chẳng có chút tác dụng nào.”
“Nhưng mà cô ấy ở chỗ tôi khám không bao lâu, sau đó thì không quay lại nữa.”
Anh ta cũng thử gọi mấy lần vào số di động của cô ấy rồi, lần nào cũng không được.
Bạch Diệc cũng là người bận rộn, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô thay đổi bác sĩ khám khác, sau đó lâu dần, anh ta cũng quăng người này ra sau đầu.
Mãi đến khi Diệp Già Lam gọi điện hỏi anh về người này, anh mới lại lục kí ức tìm ra.
“Nhưng tôi nhớ cậu cũng quen một người tên Dư Oánh, có phải là một không?”
Đường Ngộ “Ừ” một tiếng.
Bạch Diệc nghẹn một chút.
Tên này không đặc biệt gì, nên chuyện trùng tên tỷ lệ không nhỏ, anh ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không nghĩ thật sự lại trúng.
Bạch Diệc: “Vậy Tiểu Ngộ…… Cậu biết vì sao cô ấy bị trầm cảm sao? Lúc cô ấy tới tìm tôi khám, trạng thái không được tốt, tôi hỏi có chuyện gì phiền lòng, cô ấy chỉ nói chuyện tình cảm không thuận lợi.”
Nhưng không thuận lợi thế nào thì Bạch Diệc vẫn chưa kịp tìm hiểu, Dư Oánh đã cắt đứt liên lạc với anh ta mất rồi.
Đường Ngộ châm điếu thuốc, “Bởi vì Từ Chấn.”
Từ Chấn, cha Đường Ngộ.
Bạch Diệc sợ tới thiếu chút nữa rớt cằm, “Tiểu Ngộ……?”
“Chị Dư Oánh là cô bé Từ Chấn quen dài nhất trong mấy năm nay.”
Quả thật là cô bé, bởi vì Dư Oánh khi đó mới đầu 20, so với anh cùng lắm thì chỉ hơn vài tuổi.
Từ Chấn phong lưu đa tình, sau khi Đường Dung qua đời, ông ta càng thêm không biết thu liễm, phụ nữ mang về nhà cứ từng người lại từng người.
Dư Oánh không đếm được là người thứ bao nhiêu rồi.
Chị với những người phụ nữ khác lại không giống nhau, dịu dàng lại sạch sẽ, mỗi ngày ở biệt thự nhà họ Đường, an tĩnh tưới hoa nấu cơm, còn muốn nói chuyện phiếm với con của người mình yêu để kéo gần khoảng cách.
Đường Ngộ ban đầu căn bản không muốn nói chuyện với chị.
Tính anh trời sinh lạnh lùng, đôi khi đến cả Tạ Cảnh Phi anh cũng chả muốn nói cùng.
Càng đừng nói tới người ở trong nhà anh, lại còn là một người phụ nữ xa lạ.
Cứ như thế, Đường Ngộ vẫn như cũ duy trì lễ phép, ban đầu tuy không tiếp lời, nhưng mỗi lần đều nghe chị nói hết.
Chị nói luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Nói quê nhà mình, nói về cậu nhóc thích thầm thời trung học, nói đến em gái vừa ngoan ngoãn lại vừa phản nghịch của mình.
Thời gian lâu rồi, dần dần Đường Ngộ cũng có thể nghe vào.
Trừ mỗi tên em gái Dư Oánh là gì còn lại anh biết hết tất cả mọi thói quen sinh hoạt của cô.