11 giờ đúng, sau khi Dư Thu Hoa gọi điện giục mấy cuộc, Diệp Già Lam không thể không mở cửa văn phòng đi ra.
Cuối cùng trong điện thoại, Dư Thu Hoa nữ sĩ hạ tối hậu thư: “Trong vòng mười phút nhanh chóng xử lý xong việc trong bệnh viện, phòng mấy đứa không phải còn một bác sĩ khác sao, Đại Chu hôm thứ 6 còn kêu bị tăng ca kìa.”
Diệp Già Lam không còn lời gì để nói.
Dư Thu Hoa nhiều ít có thể đoán được nguyên nhân giờ này cô vẫn còn ở bệnh viện, giọng điệu cũng nghiêm khắc lên: “Hiện tại ra ngoài ngay, Tiểu Ninh nói cậu ấy tiện đường, sẽ đưa con về cùng.”
“……”
Dư Thu Hoa cúp điện thoại.
Diệp Già Lam nhìn di động, sau khi điện thoại cắt, 4G cũng kết nối, cô nhanh chóng nhận được tin WeChat của Ninh Trí: 【 Anh chờ em ở cửa bệnh viện, Audi trắng. 】
Phía sau còn gửi qua cả số xe luôn.
Diệp Già Lam đứng gần phòng khoa giải phẫu thần kinh kế bên, cửa phòng mở ra, bên trong có một người phụ nữ ngồi trên ghế đưa lưng về phía cô, giọng cô ta không nhỏ, thanh thúy êm tai: “Bác sĩ Đường, tôi nghe nói sáng nay anh chưa ăn gì…… Đây là tôi tự tay làm, hy vọng anh không ngại.”
Dường như sợ người đàn ông phía đối diện hiểu lầm, cô gái còn giải thích: “Tôi là con gái của người bệnh bị xuất huyết não tối qua, cảm ơn anh tối qua đã vất vả phẫu thuật lâu như thế……”
Diệp Già Lam lui nửa bước, đứng yên sau cánh cửa, như vậy thì người bên trong có quay đầu nhìn, cũng không phát hiện ra cô được.
Giọng người đàn ông bên trong không mặn không nhạt, “Không cần.”
“Đừng mà…… Bác sĩ Đường, đây là một chút tâm ý của tôi, anh cứ……”
Đường Ngộ nâng mắt nhìn cô, khuôn mặt hiện lên nửa phần cười, “ Hôm qua ở trong phòng giải phẫu không phải chỉ có mình tôi.”
Cô gái sửng sốt.
“Mổ chính một người, gây tê một người, trợ mổ chính một người, trợ mổ phụ ba người, còn có y tá hai người nữa.”
Đường Ngộ đã hạ thấp tầm mắt, “Tâm ý tôi nhận.”
“Nhưng mà ——”
Ngón tay áp út bên bàn tay trái của anh khẽ nâng lên, cô gái kia thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc phía trên, vội vàng thu ánh nhìn lại, bên tai cô nóng lên: “Xin, xin lỗi bác sĩ Đường, tôi không biết anh đã kết hôn.”
Cô gái cúi người chào anh, liếc thêm một cái cũng không dám, vội ôm hộp cơm đi ra.
Thiếu chút nữa đã thành kẻ thứ ba.
Hô.
Cô gái hít một hơi, mặt cô giờ vẫn còn nóng, giơ tay chạm lên tai, thế nên cũng không chú ý tới người đang đứng ở cửa.
Diệp Già Lam đứng ở cửa hai phút, từ đầu đến cuối câu chuyện đều nghe rõ ràng rành mạch.
Vừa muốn nhấc chân rời đi, bả vai đã bị người ta chụp lấy.
Giọng đàn ông từ phía sau vang lên: “Bác sĩ Diệp, cô lén lút ở trước cửa phòng chúng tôi làm gì thế?”
“……”
Người đến là một bác sĩ nam cùng khoa với Đường Ngộ.
Diệp Già Lam nâng khóe miệng cười gượng một tiếng: “Đi ngang qua.”
Cô cũng mặc kệ vị bác sĩ kia tin hay không tin, không nói thêm nữa, vội đi thẳng.
Nam bác sĩ nhìn chằm chằm bóng dáng cô vài giây, sau đó đi vào văn phòng, dựa vào cửa.
“Bác sĩ Đường, vừa rồi tôi thấy bác sĩ Diệp ở cửa.”
Tay Đường Ngộ đang viết dừng một chút, sau đó mới đặt bút, dường như không có việc gì, tiếp tục viết.
“Cô ấy tới tìm anh sao?”
“Không có.”
Nam bác sĩ mới từ phòng chụp X quang về, anh ta đưa phim mới chụp trong tay qua, mắt thoáng nhìn, chợt "Ai" một tiếng, “Bác sĩ Đường, nhẫn trên tay anh là sao thế kia?”
“Bạn cho.”
Vốn dĩ anh không có thói quen đeo nhẫn, không tiện lắm.
Vì lúc vào phòng mổ, hầu như đều phải tháo nhẫn ra.
Nhưng trước đó vài ngày, sau khi nữ bệnh nhân kia giả bệnh tới văn phòng tìm anh, Đường Ngộ lại đeo nhẫn.
Như vậy có thể loại bỏ được không ít phiền toái.
Nam bác sĩ đoan trang vài giây, “Bạn trai hay bạn gái?”
“Bạn trai.”
“……”
Nam bác sĩ yên lặng đứng xa chút.
Anh ta cảm thấy có khả năng bản thân không an toàn lắm.
Đường Ngộ liếc nhìn vẻ mặt kinh dị của đồng nghiệp nam, anh cũng không mở miệng giải thích, chỉ nhẹ nâng khóe môi.
Nhẫn quả thật là bạn trai đưa.
Tạ Cảnh Phi biết người theo đuổi anh đông, nên lấy kinh nhiệm phong phú của mình, dứt khoát mua cho anh một chiếc nhẫn, để anh giả thành đàn ông có vợ.
Còn cái bạn gái tặng, anh lại mang cất đi rồi.
Vì lúc trước đi học cần làm thực nghiệm, lúc Đường Ngộ tháo ra thiếu chút nữa bị tổ viên cùng tổ lấy sai cho vào dạ dày con thỏ luôn.
Từ đó về sau, Đường Ngộ không đeo chiếc nhẫn Diệp Già Lam tặng nữa.
Vì sợ đánh mất.
-
Con đường trước cổng lớn của bệnh viện vì phải để xe cứu thương, nên bên cạnh không cho dừng xe.
Xe Ninh Trí dừng ở đối diện.
Diệp Già Lam đi xuyên qua đường, sau khi xác định biển số xe đúng rồi, cô mở cửa lên xe.
Sau khi thắt đai an toàn, cô mới nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Ninh tiên sinh.”
“Ninh tiên sinh?”
“……”
Diệp Già Lam lại quên chuyện gọi thẳng tên mất rồi.
Cô có chút xin lỗi cười cười, “Trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
Ninh Trí thấy cô ngồi rồi, vừa khởi động xe vừa mở miệng hỏi cô: “Muốn nghe nhạc không?”
“Không cần đâu.”
Diệp Già Lam sở thích khác người, thích kiểu nhạc nước ngoài trữ tình mềm nhẹ cơ.
Nhạc thuần là tốt nhất.
Trên di động của Tô Cẩm Kha còn đặt riêng cho cô một list nhạc, tên là: Lão niên Disco.
Xe xa lạ, người đàn ông nửa quen thuộc nửa xa lạ.
Diệp Già Lam nhiều ít có chút không quen, bả vai cô hơi cứng, không sao buông lỏng nổi.
Ninh Trí từ kính chiếu hậu nhìn cô, “Sáng nay rất bận sao?”
“…… Vẫn ổn."
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì.
“Người bệnh có nhiều không?”
“Vẫn vậy thôi.”
Thật ra cũng chẳng có ai tới tìm cô khám bệnh cả.
Tìm Hứa Luyến thì có một người, nhưng là sợ quá nên đi nhầm khoa.
Diệp Già Lam ở trong văn phòng đọc lại hết đống tài liệu hồ sơ lúc trước chưa đọc hết.
Ninh Trí lại hỏi, “Không bị người bệnh bắt nạt chứ?”
“Tình huống ấy chỉ là cá biệt thôi.”
“Cá biệt ý là có sao?”
Diệp Già Lam “Ừm” đáp, lúc trước có một y tá bị một bệnh nhân coi thành mực nên cắn một cái.
Bệnh nhân kia còn cắn rất mạnh, làm y tá bị anh ta cắn thiếu chút hủy dung.
Chuyện kiểu này Diệp Già Lam chưa bao giờ dám nói cho Dư Thu Hoa biết, cô sợ Dư Thu Hoa nghĩ nhiều cả ngày lo lắng cho mình.
Diệp Già Lam lại bổ một câu: “Nhìn chung thì vẫn rất an toàn.”
“Phần lớn bệnh nhân có tính công kích đều sẽ bị cách ly, nghiêm trọng hơn thì có khả năng trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần.”
Ninh Trí gật gật đầu, “Em từng bị người bệnh bắt nạt chưa?”
“Vẫn chưa.”
Không có nguyên nhân, đại khái là mấy năm nay cô mới từ các phòng chuyển đến, thời gian vào khoa tâm thần cũng chưa tình là dài nên vẫn chưa có cơ hội gặp phải loại người này.
Chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Diệp Già Lam đã chuẩn bị tâm lý tốt cả rồi.
Nội dung nói chuyện của hai người rất quy củ.
Ninh Trí vừa