Nội dung ngắn gọn, được gửi từ 12 tiếng trước.
Đường Ngộ thậm chí không cần nhìn tên người gửi cũng có thể dễ dàng đoán được người nhắn đến là ai.
Khóe môi anh hơi hơi cong lên, sau đó rep hai chữ: 【 hoan nghênh. 】
Lúc Diệp Già Lam nhận được tin nhắn này, cô đang ngồi đối diện người nhà bệnh nhân để trao đổi bệnh tình người bệnh.
Di động khẽ rung lên, màn hình lóe sáng, nhưng cô không chuyển mắt nhìn, chỉ nghiêm túc nghe người nhà nói những khác lạ gần đây của bệnh nhân: “Mấy ngày nay trí nhớ thằng bé cứ loạn cả lên, thường xuyên nói về chuyện mấy năm trước, hôm qua còn nói thầm bảo tôi với ba nó đừng cãi nhau nữa…… nhưng chúng tôi rõ ràng đã ly hôn rồi!”
“Bác sĩ, cô nói xem nó bị làm sao?”
Diệp Già Lam ghi đơn giản vài câu, sau đó giương mắt nhìn về phía cậu bé đang ngồi nghiêm trang phía đối diện, “Bắt đầu từ khi nào?”
“Tầm hai tháng trước.”
Diệp Già Lam: “Gần đây sức khỏe thế nào? Trừ việc trí nhớ không tốt, nói năng linh tinh còn có bệnh trạng khác không?”
“Có ...có, mấy hôn trước còn ôm bồn cầu nôn một trận……”
Người phụ nữ trung niên càng nói, tiếng thở dài càng nặng, tới cuối cùng, hơi cuối kéo dài, giằng co tầm vài giây.
Giọng Diệp Già Lam bình tĩnh, “Đi chụp CT não bộ trước đi.”
“Bác sĩ, cô có ý gì?”
“Lúc trước cũng có bệnh nhân có bệnh trạng y như con dì, ban đầu cũng tưởng là thần kinh có vấn đề, sau khi chụp phim kiểm tra lại xong thì phát hiện trong não có u……”
Lời nói còn chưa xong, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, “Bác sĩ, cô đang trù con tôi đấy à?”
“……”
Tính Diệp Già Lam tốt, nhưng cũng không có nghĩa là nghe mấy lời như thế mà vẫn có thể tâm bình khí hòa được, cô dùng sức cắn môi dưới, bình tĩnh vài giây sau mới lại cong cong khóe môi, “Dì bình tĩnh một chút, tôi cũng chỉ đang nói suy đoán của mình, cụ thể phải đợi đến khi có kết quả mới có thể nói được.”
Nói rồi cô chuyển mắt đến nhìn cậu bé kia.
Nam sinh khuôn mặt đẹp đẽ, lại cực kì thanh tú.
Cho dù não hay thần kinh có vấn đề, Diệp Già Lam đều cảm thấy đáng tiếc, cô thở dài: “Ra ngoài chính là khoa giải phẫu thần kinh, chụp phim cũng là vì suy nghĩ cho con dì, thuốc phải uống đúng bệnh ——”
Những lời này còn chưa nói xong, có người đã gõ cửa: “Mẹ, mọi người ở bên trong sao?”
Diệp Già Lam nhìn hai người ngồi đối diện, trên mặt cậu bé không có biểu cảm gì, khuôn mặt người mẹ dưới lớp đồ trang điểm lại tái nhợt như cũ.
Cô khụ một tiếng cho thanh giọng, nói: “Mời vào.”
Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, người bên ngoài vừa tiến đến, Diệp Già Lam liền ngơ ngẩn.
Cô không nghĩ sẽ đụng phải người quen trong tình huống này.
So với cô, người nọ hiển nhiên lại chẳng kinh ngạc gì vì cuộc chạm mặt này, anh nho nhã lễ độ gật gật đầu với cô, “Xin chào.”
Diệp Già Lam thiếu chút nữa đã quên mất, Quý Nhiên căn bản không quen cô.
Cô nâng môi cười, “Xin chào.”
Quý Nhiên đi tới sờ sờ đầu cậu bé, sau đó nâng mắt, nhìn về phía Diệp Già Lam: “Bác sĩ, tình huống của em trai tôi thế nào?”
Không đợi Diệp Già Lam trả lời, người phụ nữ đã tiếp lời, giọng bà rõ ràng phát run, thở cũng không xong: “Bác sĩ nói, có khả năng…… Có thể là có u não……”
Vừa nói xong, nước mắt bà đã trào cả ra.
“Dì à, dì cũng không cần quá lo lắng……”
Diệp Già Lam giơ tay cọ cọ chóp mũi, lập tức rút tờ khăn giấy đưa qua, cánh tay duỗi ra lại đụng ngay phải bảng tên trên bàn làm việc, khiến nó bị chạm nghiêng.
Quý Nhiên rũ mắt nhìn, tầm mắt dừng trên ba chữ “Diệp Già Lam” vài giây, sau đó lại chuyển tới trên mặt cô, “Lớp 1 cao trung Nam thành?”
Diệp Già Lam đưa khăn giấy qua, sửng sốt chớp mắt một cái rồi mới gật đầu.
Quý Nhiên há miệng thở dốc, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ mình, lại không nói nữa, vỗ vỗ lên bả vai bà trấn an, “Mẹ, mẹ đừng có gấp, con đi trao đổi với chuyên gia trước.”
Nói xong lại nhìn Diệp Già Lam, Quý Nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Người đàn ông hiện tại đã thành thục không ít, không thể nhìn ra nổi dáng vẻ tức muốn hộc máu lúc đi ra cổng ở nhà ma khi bị Hạ Chí xé áo của rất nhiều năm trước kia.
Thời gian thật đúng là thứ tốt, có thể khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi.
Diệp Già Lam không khỏi nhìn chằm chằm cửa thêm mấy lần, còn chưa thu mắt lại đã nghe thấy giọng nữ gần trong gang tấc vang lên: “Bác sĩ, có phải cô cũng coi trọng Tiểu Nhiên nhà của chúng tôi không?”
“…… Không có đâu ạ.”
“Nếu Tiểu Lỗi nhà của chúng tôi