Giọng anh không gợn sóng, nghe không ra chút tức giận nào.
Diệp Già Lam nâng mắt nhìn anh, bốn mắt chạm nhau không đến vài giây, bác sĩ Đường đã chuyển tầm mắt, lại mở cửa về lại văn phòng.
Nam bác sĩ kia tiến lên nửa bước, “Bác sĩ Đường, chúng ta……”
Người đàn ông chả thèm quay đầu, nói “Mấy phút nữa tôi sẽ qua.”
Nam bác sĩ liếc anh một cái, lại liếc Diệp Già Lam cùng Quý Nhiên một cái, dù sao cũng không hiểu đây là tình huống gì, nên đành đeo khẩu trang, gật đầu với hai người ngoài cửa, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Diệp Già Lam vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô cũng không biết lúc này mình có nên vào không nữa, đang do dự, Quý Nhiên đã lên tiếng nhắc nhở cô: “Vừa rồi vị bác sĩ kia gọi cô hẳn là có việc gì, nhanh vào đi thôi.”
Anh ta nhìn cánh cửa khoa ngoại thần kinh còn chưa khép hẳn, chậm rãi nói: “Còn hai chúng ta, về sau còn nhiều thời gian.”
“À?”
Diệp Già Lam không hiểu lắm.
“Ở Bắc Thành gặp được bạn học cũ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa em trai tôi từ hôm nay sẽ phải nằm viện, về sau có khả năng còn cần nhờ cậu giúp đỡ..... Dù sao có người quen trước cũng tốt hơn.”
“……”
Quý Nhiên giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi đi trước, xử lí thủ tục nhập viện cho em trai đã, tối nay gặp.”
Anh nói xong là rời đi ngay, chả cho Diệp Già Lam nửa giây để kịp phản ứng.
Mãi đến khi toàn bộ hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, không còn nghe được tiếng bước chân nữa, cô mới vô thức quay đầu nhìn thoáng qua.
Hành lang trống không, chẳng có một bóng người, chỉ có ánh đèn gắn trên sàn nhà, tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Lúc Diệp Già Lam quay đầu lại, không biết Đường Ngộ đã đứng ở cửa từ bao giờ, anh nhẹ dựa vào khung cửa, thong thả ung dung giơ tay tháo khẩu trang xuống: “Thế nào, không bỏ được?”
Diệp Già Lam không nói lời nào.
Đường Ngộ đứng thẳng người lên, lúc đi vào ném lại hai chữ: “Đi vào.”
Diệp Già Lam đột nhiên nhớ tới tin nhắn nhận được mấy giờ trước.
Chần chờ vài giây, cô lại sợ Đường Ngộ tìm mình thật sự có chính sự gì, nên vẫn lê bước chân cùng anh vào văn phòng.
Đường Ngộ đứng tới gần cạnh bàn làm việc, nửa cúi đầu nhìn di động, “Đóng cửa lại.”
“Đóng cửa làm gì?”
Diệp Già Lam thật sự không hiểu, hỏi xong, người nọ đã buông di động, ngước mắt hỏi lại: “Em nói thử xem?”
Đường Ngộ nhấc chân đến gần, đuôi mày hơi nhíu, đáy mắt thật sâu.
Trực giác của Diệp Già Lam mách bảo chắc chắn không phải chuyện tốt gì, mới vừa lui về phía sau nửa bước, bàn tay người nọ đã đưa, thay cô đóng sập cánh cửa lại.
Lúc cánh cửa đóng lại, còn tạo ra chút gió, thổi bay bay mấy sợi tóc bên tai cô.
Diệp Già Lam đảo mắt, tim không tự chủ được đập nhanh hơn một nhịp, vừa muốn tùy tiện nói cái gì đó để giảm bớt không khí kì quái hiện tại, đột nhiên eo đã bị bóp chặt.
Tay Đường Ngộ hơi dùng chút lực đè cô lên trên cửa, anh cúi đầu, hít vào đều là mùi hương trên tóc Diệp Già Lam, anh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên vành tai cô: “Fuck me?”
Diệp Già Lam sửng sốt một chút, đến lúc phản ứng lại thì máu nóng lập tức dâng lên.
Đường Ngộ sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, không thể không biết ý nghĩa hai từ này, nhưng anh lại cố tình xuyên tạc thành ý trực tiếp nhất.
Tai Diệp Già Lam nóng lên, theo bản năng nhấc chân muốn dẫm lên giày anh, kết quả chân mới vừa nâng lên, người nọ giống như đã biết cô muốn làm gì, siết eo nâng lên.
Cả người cô bị nâng cao lên.
Đường Ngộ lại ngẩng đầu, không nghiêng không lệch hôn lên cằm cô, sau đó xuống chút nữa, lúc đến cổ cô lại thả cô xuống.
Hai chân Diệp Già Lam rốt cuộc được chạm lại mặt đất, còn chưa kịp hít một hơi, vành tai đã bị anh nhẹ nhàng cắn: “Tên Quý Nhiên phải không?”
“…… Ừm.”
Hiếm lắm mới có dịp anh còn nhớ cái tên Quý Nhiên.
“Anh ta còn rất quen thuộc với em.” Đường Ngộ cười nhạt một tiếng, “Quen thuộc chỗ nào?”
Tay anh để trên eo Diệp Già Lam di chuyển lên nửa phân, đẩy vạt áo len của cô ra, tiến vào, “Chỗ này?”
Diệp Già Lam sợ ngứa, mày hơi hơi nhăn lại, nhưng tiếng phát ra lại mang theo ý cười.
Ngón tay người đàn ông tiếp tục hướng lên trên, “Hay là ——”
“Đường Ngộ.”
Diệp Già Lam cách quần áo cầm tay anh, “Đây là bệnh viện.”
Tay Đường Ngộ thực sự không động nữa.
Ngừng hơn mười giây, môi anh rời khỏi vành tai Diệp Già Lam, tay cũng rút ra khỏi quần áo cô.
Diệp Già Lam nín một hơi, vẫn chưa thở ra được.
Vừa định quay đầu liếc anh một cái, vạt áo đã bị đẩy đến tận ngực, cả eo cô đều bại lộ trong không khí.
Mắt Diệp Già Lam lập tức căng ra, còn chưa kịp nói gì, nụ hôn của người nọ đã như che trời lấp đất rơi xuống.
Văn phòng bệnh viện, hơn 12 giờ trưa.
Thấy thế nào cũng không phải một nơi hay một thời gian thích hợp.
Diệp Già Lam có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh như mang theo lửa, di chuyển trên từng tấc da thịt, đi đến đâu là để lại một mảng đỏ ửng đến đó.
Cô mới vừa duỗi tay đẩy đẩy anh, cánh cửa sau lưng đã bị gõ vang, giọng nữ cách một cánh cửa truyền vào yếu đi không ít, nhưng vẫn rõ ràng như cũ: “Bác sĩ Đường, anh có ổn không?”
Lập tức, cả người Diệp Già Lam cứng đờ .
Đường Ngộ hơi hơi chuyển đầu, không mặn không nhạt đáp: “Ừ.”
Ngoài cửa rốt cuộc không còn tiếng nào nữa.
Diệp Già Lam hơi nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng lơi lỏng nửa phần.
Đường Ngộ rũ mắt nhìn cô.
Khuôn mặt người con gái ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nhưng hiển nhiên, lý trí còn rất tỉnh táo.
Anh rõ ràng có thể cảm nhận tiếng tim cô thình thịch, tầm mắt hạ thấp, quả nhiên ngực cô đang phập phồng kịch liệt.
Sau một lúc lâu, anh đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hù chết em.”
Nói rồi, Đường Ngộ mới kéo vạt áo cô xuống, sau đó đứng thẳng người: “15 phút nữa có một cuộc phẫu thuật.”
Anh chính là