Diệp Già Lam đương nhiên biết bao dưỡng có ý gì.
Cô Baidu từ này một chút, sau đó từng câu từng chữ đọc phần giải thích lên: "Bao dưỡng tức là loại quan hệ được tạo nên dựa vào giao dịch kinh tế, nói thông tục một chút chính là quan hệ hình thành bởi tiền, lấy tiền tài làm tiền để cho việc thành lập quan hệ."
Lướt một lúc, thật đúng là có chút chênh lệch với "bao dưỡng" trong ấn tượng của cô.
Đường Ngộ nhẹ "Ừ" một tiếng, "Giao dịch gì?"
"......"
Đương nhiên là giao dịch kinh tế, không lẽ là giao dịch tiền sắc sao?
Diệp Già Lam chụp tay anh đang lộn xộn trên eo cô, "Anh nghĩ đi đâu đó?"
"Kéo xuống xem nữa đi."
Diệp Già Lam tiếp tục kéo xuống.
Lúc chưa tra cô còn cảm thấy từ này bình thường, càng tra lại càng cảm thấy từ này sắc không chịu nổi, mấy loại như từ như tình phụ, thỏa mãn nhu cầu tình dục đều bị lôi ra cả.
Diệp Già Lam đóng cửa sổ lại, sau đó nhìn đồng hồ.
6h sáng.
Cô vừa muốn nhắm mắt coi như không có chuyện gì xảy ra thì người đàn ông phía sau đã hỏi: "Xem xong rồi à?"
"......"
Diệp Già Lam không hé răng.
Có thể là do ngủ không đủ giấc, Đường Ngộ cũng không làm gì cả, nửa khuôn mặt anh đều vùi vào cổ cô; tay dịch lên trên, "Mấy giờ rồi?"
"6 giờ."
Diệp Già Lam quay đầu, "Anh không dậy nổi sao?"
Dựa theo thói quen ngày thường của Đường Ngộ, cơ bản trước 6 giờ đã không thấy bóng người.
Nhưng hôm nay không chỉ không rời giường, hơn nữa có vẻ còn không có ý muốn rời giường nữa kìa.
"Chiều nay và cả ngày mai đều phẫu thuật, chủ nhiệm Ngô cho anh nghỉ nửa ngày ."
Có vẻ anh mệt thật, giọng nói cũng không lớn, cũng có thể là do chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng hơi khàn khàn, Diệp Già Lam giật giật, "Uống nước không?"
"Không uống," tay anh đã chuyển qua dưới ngực cô, hơi hơi dùng lực không cho cô động, "Đừng nhúc nhích, cùng anh ngủ một lát."
"Ca ca, anh không đi làm nhưng em phải đi làm đó......"
"Cái gì?"
"......"
Diệp Già Lam hoàn toàn là bị Tô Cẩm Kha lây bệnh, Tô Cẩm Kha lúc tỏ vẻ bất đắc dĩ với bạn nam đều dùng hai từ này, sáng sớm, đầu óc Diệp Già Lam không tỉnh táo lắm, lại bất thốt nói ra.
Cô nhấp nhấp miệng, đáp rất nhanh: "Không có gì."
Nằm trên giường vài phút, Diệp Già Lam vất vả chờ đến khi người phía sau hô hấp vững vàng lại, vừa muốn kéo tay anh ra khỏi người mình xuống giường, tay đã bị nắm chặt.
Động tác của Diệp Già Lam cứng đờ.
"Diệp Loan Loan."
"...... A?"
"Anh cảm thấy em đang ám chỉ với anh."
"......"
"Nếu em muốn như vậy, anh đây --"
"Em không muốn......"
"Nhưng anh muốn."
Lăn lộn có trong chốc lát, Diệp Già Lam thiếu chút nữa đến trễ.
Đường Ngộ tuy rằng nghỉ buổi sáng, nhưng cũng chỉ ngủ đến hơn 8 giờ, rửa mặt, ăn cơm xong, anh nhắn tin cho Diệp Già Lam: 【 bận à? 】
Diệp Già Lam thấy ngay, nhưng tâm lý cô đang nghẹn một hơi, không để ý đến anh.
Chả thèm rep tin của Đường Ngộ.
Mãi đến giữa trưa lúc chuẩn bị ăn cơm trưa, Diệp Già Lam mới trả lời anh: 【 vừa hết bận xong. 】
Thật ra cô ngồi phát ngốc trong phòng nửa giờ, sau đó cảm thấy phát ngốc là chuyện rất lãng phí cuộc đời nên đã giở mấy cuốn sách của mấy chuyên gia tâm lí ra đọc.
Đường Ngộ: 【 ăn cơm chưa? 】
【 vẫn chưa. 】
【 muốn ăn gì? 】
【 em đến nhà ăn ăn là được. 】
【 Được. 】
Diệp Già Lam thu dọn đồ đạc một chút, vừa thu vừa hỏi Hứa Luyến: "Luyến Luyến, đi ăn cơm không?"
Hứa Luyến kêu rên: "12 giờ rưỡi tớ có bệnh nhân."
"Muốn ăn gì tớ mang về cho cậu."
"Thịt, cứ thịt là được."
Diệp Già Lam gật gật đầu, cô đã tới bên cửa, lại thuận tiện leo lên cái cân gần cửa xem thử.
90 cân. (Cân Trung Quốc: 90 cân= 45kg)
Hình như cũng không quá gầy.
Hứa Luyến giương mắt nhìn, bắt con khỉ bông ném tới: "Lăn nhanh đi, không cần lung lay trước mặt tớ."
Diệp Già Lam nhận con khỉ bông, lăn qua lộn lại nhìn vài lần, sau đó ném lên bàn mình: "Cho tớ à, cảm ơn nhé."
"...... Cút đi."
Hôm nay gió êm sóng lặng, Diệp Già Lam trừ việc đọc sách chuyên môn bình thường ra, trên cơ bản không có chuyện khác để làm.
Tầm 3h chiều, trước khi vào phòng phẫu thuật, Đường Ngộ đã gửi một tin cho cô.
Đến 6 giờ rưỡi, sau Diệp Già Lam sửa sang lại lịch khám cùng thông tin của bệnh nhân xong, mới gửi cho anh một tin: 【 phẫu thuật xong chưa? 】
【 vừa làm xong. 】
Cũng không biết là Diệp Già Lam hay Đường Ngộ có vấn đề, hiện tại mỗi chữ anh nói đều làm Diệp Già Lam cảm thấy không bình thường.
Cô nhìn chằm chằm ba chữ kia, sau đó hỏi: 【 buổi tối ăn cơm cùng nhau không? 】
【 trực ban rồi. 】
Diệp Già Lam đã quen việc anh đáp siêu lạnh nhạt, biết anh bận, cũng không quấy rầy nữa, lấy áo khoác rồi ra khỏi văn phòng.
Hứa Luyến đêm nay trực ban, mới từ khu nằm viện qua, thấy cô đi ra thì kéo tay cô nói: "Vừa rồi một bệnh nhân mới chuyển từ phòng phẫu thuật sang phòng bệnh thường, lúc tớ đi ngang qua còn nhìn thấy người nhà của anh ta cực kì đẹp trai luôn."
Hứa Luyến vỗ vỗ ngực trái, "Nai con chạy loạn."
Diệp Già Lam trắng mắt liếc cô nàng một cái, "Nhanh đi nhận bạn của cậu đi."
Đẩy Hứa Luyến vào văn phòng, Diệp Già Lam đi vài bước mới nhớ ra người Hứa Luyến nói là ai.
Bệnh nhân hôm nay phẫu thuật, người nhà lại đẹp trai...... Tám phần là Quý Nhiên mấy ngày hôm trước trước tới khoa bọn họ khám bệnh.
Diệp Già Lam nghĩ nghĩ, vẫn không tới khu nằm viện xem thử mà đi trực tiếp xuống lầu.
Nhưng ngoài ý muốn lại thật khéo, cô mới vừa đến cửa thang máy đã đụng phải người đàn ông đang cầm túi thuốc muốn lên lầu.
Diệp Già Lam dịch sang bên cạnh, thấy Quý Nhiên đã ngẩng đầu nhìn qua, đành nâng khóe miệng, "...... Hi."
Quý Nhiên cũng sửng sốt, sau đó mới cười một cái: "Tan ca sao?"
Diệp Già Lam liếc nhìn thuốc trong tay anh ta, "Phẫu thuật thành công chứ?"
Vừa rồi nghe Hứa Luyến nói đã chuyển tới phòng bệnh thường, hơn nữa Quý Nhiên hiện tại còn có thể cười được, hẳn là cũng không có vấn