Giọng người đàn ông kia vốn dĩ đã lớn, hơn nữa có thể là bị cô chọc giận rồi nên giọng cũng cao hơn mấy phần, tuy cách một ống nghe truyền tới nhưng lại mắng thẳng vào tai cô.
Diệp Già Lam tự giác bỏ điện thoại ra xa một chút, giơ tay xoa xoa tai.
Nếu lúc này, Hứa Luyến đẩy cửa đi ra, khẳng định có thể nghe được rõ những lời mắng chửi tục tĩu của người họ hàng xa nhà mình.
Diệp Già Lam sợ bị cô nàng gặp thật sẽ xấu hổ, cầm di động đi về cuối hành lang phía đông.
Người đi bên này không nhiều lắm, cơ bản đều là bác sĩ lầu bốn, hiện tại lại đang giờ cơm, cả một đường, Diệp Già Lam cũng không gặp mấy người.
Sở dĩ cô phải gọi cho họ hàng của Hứa Luyến, không phải vì phòng ngừa chu đáo, mà hoàn toàn là vì cặp vợ chồng y tá kia vừa tả có độ tương tự quá cao với bọn họ.
Hiện tại lại kết hợp với phản ứng của gã đàn ông, Diệp Già Lam càng cảm thấy chính là bọn họ.
Cô đứng ở cửa thang bộ, chờ bên kia ngừng lại rồi nhìn đồng hồ.
Đã hơn hơn nửa phút.
Người đàn ông kia lại gân cổ gào lên y như người đàn bà chanh chua gần một phút đồng hồ.
Diệp Già Lam ít nhiều đã có chút miễn dịch với loại bệnh nhân này, mặt cô bình thản, giọng cũng không thay đổi, vẫn dịu dàng như cũ: "Hứa tiên sinh, vợ ông có phải từng mang thai?"
"Đúng thì sao, có quan hệ gì với cô chứ hả?"
Cơn giận của người đàn ông vừa hạ lại nổi lên, "Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà lắm chuyện đi lo việc nhà người ta nữa!"
Diệp Già Lam không cảm thấy mình đang lo chuyện bao đồng.
Cha mẹ mà thần kinh không bình thường, cho dù có sinh con ra khỏe mạnh thì chắc gì đã chăm lo tốt được cho nó chứ hả?
Huống chi nếu thời gian mang thai lại uống các loại thuốc chống bệnh tâm thần, quả thật khả năng sinh con dị dạng sẽ rất lớn.
"Hứa tiên sinh, hôm qua tôi đã nói......"
"Tôi mặc kệ hôm qua cô nói cái gì, nhà tôi là ba đời đơn truyền, không thể đến đời tôi là bị chặt đứt được!"
"......"
Đối phương hiển nhiên là có một loại chấp niệm không nhỏ với đứa con, mặc kệ cô nói gì, chỉ cần là bất lợi với bọn họ thì ông ta đều không chịu nghe, Diệp Già Lam chỉ có thể không khuyên nữa, cô hít sâu một hơi: "Nếu các người nhất định phải có con, nhớ rõ định kỳ phải đi khám thai, đặc biệt là sau ba tháng, tần suất kiểm thai......"
"Được rồi," người nọ không đợi cô nói xong đã thô lỗ đánh gãy, "Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, nếu gọi nữa tôi sẽ đến bệnh viện khiếu nại cô đó."
Diệp Già Lam hơi hơi siết tay, ngón trỏ trượt xuống một một chút, hình như người đàn ông kia nói gì không hay nhưng Diệp Già Lam cũng không nghe rõ.
Giây tiếp theo, di động của cô đã bị người từ phía sau lấy đi, giọng đàn ông nghiêng phía sau cô vang lên: "Có bệnh phải không?"
Gã đầu bên kia điện thoại sửng sốt, qua vài giây mới phản ứng lại, "Con mẹ nó mày là ai, lại mắng tao?"
"Tin là bây giờ tao đi khiếu nại chúng mày luôn không?"
"Hiện tại đi khiếu nại đi," ánh mắt Đường Ngộ lạnh tanh, giọng càng thêm trầm, "Khiếu nại tôi dùng điện thoại nói với ông sao?"
"......"
Gã đàn ông trầm mặc vài giây, mắng câu "Bệnh thần kinh", sau đó lại hậm hực cúp điện thoại.
Diệp Già Lam quay đầu nhìn anh, "Anh tới khi nào vậy?"
"Vừa rồi đi theo em qua."
"......"
Vừa rồi bên tai cô chỉ có giọng vịt đực của gã đàn ông kia nên cũng chẳng chú ý được phía sau có người đi theo.
Nếu đã đi theo cô qua, vậy không cần nói cũng biết nội dung cuộc điện thoại kia Đường Ngộ đã nghe cả rồi, vừa rồi Diệp Già Lam bị gã kia mắng vẫn giữ được bình tĩnh, thế mà hiện tại vừa thấy người này ngược lại lại cảm thấy ủy khuất, cô bĩu môi, "Anh không phải đang trực ban sao?"
"Chờ lát nữa đi kiểm tra phòng."
"Nga."
Đường Ngộ rũ mắt nhìn cô.
Tuy là hốc mắt không hồng, nhưng đáy mắt lại có lớp sương mù mênh mông, giống như bị ủy khuất lớn lắm vậy.
Đáy lòng Đường Ngộ mềm nhũn, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, "Sẽ không cứng rắn đối mặt với gã đúng không?"
Vừa rồi anh đứng sau nghe thấy rõ, gã đàn ông kia thao thao bất tuyệt, nếu là đứng trước mặt Diệp Già Lam, nhất định nước miếng đã sớm phun ra, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì.
Không giận cũng không đau.
Diệp Già Lam trừng mắt nhìn anh một cái, "Em đây là đạo đức nghề nghiệp đó."
Nếu cô khi đối mặt với bệnh nhân cũng cứng rắn như Đường Ngộ thì nói không chừng đơn khiếu nại phải nhận đến cả trăm rồi ấy chứ.
Khoa tâm thần không giống khoa ngoại thần kinh, bên khoa ngoại chú trọng kỹ thuật, mà khoa tâm thần lại thiên về thái độ của bác sĩ đối với bệnh nhân.
Tính tình Diệp Già Lam không tồi, trong khoa tâm thần mấy năm lại càng trở nên tĩnh lặng như nước, chủ cần bệnh nhân không chạm đến điều kiêng kị của cô thì cơ bản cô cũng sẽ không có phản ứng lớn gì.
Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Diệp Già Lam nhướng mày, vươn tay ra, "Di động của em."
Khóe môi Đường Ngộ càng cong hơn, vừa định đưa điện thoại cho cô, màn hình di động đột nhiên lóe sáng, trên màn hình khóa ngoài hiện lên một tin WeChat.
Không có nhắn chữ, chỉ có một bức ảnh đến.
Đường Ngộ mím môi, hơi hơi híp mắt mới thấy rõ tên phía trên, anh thu điện thoại lại: "Ninh Trí, ai?"
Diệp Già Lam: "......"
Cô không ngờ cắt đứt liên lạc lâu như thế mà Ninh Trí lại còn gửi tin cho mình.
Diệp Già Lam khụ một