Sự chú ý của Diệp Già Lam toàn đặt trên nửa câu trước của y tá, còn lại, căn bản không hề nghe.
Y tá nói ban đầu Đường Ngộ không biết cô mất trí nhớ, nên cả tối tâm trạng đều không tốt.
Vậy nếu chỉ qua một ngày cô đã hồi phục bình thường, Đường Ngộ có khi sẽ cho rằng hôm qua cô giả bộ mất…… nếu anh thật sự nghĩ như vậy, sợ là Diệp Già Lam không có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.
Nghĩ đến điều này, cô suy tư vài giây, quyết định đâm lao thì phải theo lao, cứ giả bộ thêm mấy ngày vậy.
Sau khi quyết định rồi, Diệp Già Lam quyết đoán lắc lắc đầu, “Không có…… Đầu chị hơi đau.”
Y tá cho rằng cô là vì tự hỏi quá độ nhưng không nhớ nổi ra cái gì nên thế, vội vàng đỡ cô ngồi dậy nửa dựa vào thành giường “Vậy trước đừng nghĩ nữa, chủ nhiệm nói tình huống của chị không nghiêm trọng, chờ khi máu tụ tan hết thì sẽ nhớ lại hết thôi.”
Nói rồi cô nàng xoay người sang chỗ khác, giúp cô truyền dịch thuốc.
Diệp Già Lam nghe thấy cô nàng khe khẽ thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bác sĩ Đường thật đáng thương……”
Mấy nhân viên y tế bọn họ cũng thường xuyên tranh thủ lúc không có bệnh nhân gom lại tám chuyện, chuyện của Diệp Già Lam và Đường Ngộ đã một truyền mười, mười truyền trăm, từ một câu chuyện gương vỡ lại lành quay lại đơn giản đã viến thành một cau chuyện tình yêu đẹp đẽ thê lương lay động lòng người.
Có lần Diệp Già Lam nghe Hứa Luyến kể lại, còn thiếu chút nữa cho rằng đó là cốt truyện tiểu thuyết thanh xuân đau đớn quằn quại của rất nhiều năm trước nữa cơ.
Sau tình tiết được thực tế hóa một ít, dần dần có chút tương đối chấp nhận được.
Diệp Già Lam vẫn cảm thấy quá khoa trương.
Nhưng cô cũng không đáp lại lời y tá kia, chỉ quay đầu đi, coi như không nghe thấy.
Y tá ngồi với cô một lát, đến tầm trưa, sau khi thay một bình nước tiếp cho cô thì ra ngoài.
Không biết là do đầu bị đâm hỏng thật hay là do trong nước truyền có thuốc an thần mà y tá vừa ra ngoài, Diệp Già Lam đã có chút mơ màng sắp ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc cô vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Đầu cô rất nặng, có chút ý thức, nhưng lại không mở nổi mắt ra, chỉ loáng thoáng mà nghe thấy tiếng nói chuyện đè thấp, một nam một nữ ——
“Cô nghe y tá nói hôm nay Tiểu Diệp vẫn chưa nhớ ra, hôm qua cô đã cùng lão Ngô phân tích một chút rồi, tình huống này của con bé trừ việc do xuất huyết tụ máu não ra còn có một nguyên nhân có thể là do mấy ngày nay áp lực tinh thần của nó khá lớn, nói cách khác hiện tại con bé không nhớ gì, ít nhiều cũng là do có chút vấn đề về tâm lý…… nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đường Ngộ à, em cũng đừng quá sốt ruột, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Chủ nhiệm Tiểu Ngô cố gắng trấn an tâm hồn tổn thương của người kia: “Thật ra ngẫm lại cũng không quá tệ đâu…… Ít nhất Tiểu Diệp cũng không quen em đúng không?”
Nói thì nói là vậy, nhưng Đường Ngộ vất vả để Diệp Già Lam tiếp nhận anh mấy tháng nay, tất cả đều không tính đi.
Nhưng tám năm kháng chiến, thật vất vả mới đánh thắng, kết quả lại trở về điểm xuất phát của tám năm trước.
Chủ nhiệm Tiểu Ngô không nói thêm nữa, bà thở dài, “Em nhân lúc nghỉ trưa ở bên cạnh con bé đi.”
Đường Ngộ không đáp.
Chủ nhiệm Ngô để giữ không gian cho hai người, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng đóng lại, lập tức an tĩnh.
Diệp Già Lam nửa mơ nửa tỉnh trở mình.
Đường Ngộ ngồi bên mép giường, ngón tay anh nhẹ nhàng dừng trên mặt cô, không được vài giây, người con gái vẫn còn đang trong giấc mộng đã nhíu nhíu mày, không thoải mái lại lật mình đi.
Cô nghiêng người, trực tiếp đưa lưng về phía Đường Ngộ.
Chăn bị cô lăn lộn xốc lên, Đường Ngộ tinh tế kéo lại cẩn thận, vừa thu tay, di động đã sáng lên.
Tạ Cảnh Phi: 【 Ngộ Ngộ, tớ nghe Kha Kha nói Lam tỷ mất trí nhớ, có phải thật không? 】
Đường Ngộ rep 1 chữ: 【 ừ. 】
【 quay lại mấy tháng trước? Quên sạch việc các cậu đã lăn giường rồi quay lại? 】
Cũng chỉ có cậu ta mới có thể hỏi ra cái kiểu vấn đề này.
Đường Ngộ mặc kệ không rep.
Tạ Cảnh Phi đã coi thành anh đang cam chịu, nhanh chóng gõ mấy chữ qua——
【 cậu cũng quá thảm rồi. 】
Tạ Cảnh Phi: 【 chuyện trở lại một đêm trước ngày giải phóng thật sự tồn tại sao? 】
Đường Ngộ ngược lại cũng không tức giận, chỉ mặc kệ cậu ta.
Nhưng Tạ Cảnh Phi lại không chịu ngừng, cứ một tin lại tiếp một tin gửi qua.
【 vậy cậu tính làm sao? Lỡ như Lam tỷ không nhớ ra, có phải