Hiển nhiên là không kịp.
Người nọ tuy không đi tới, nhưng đã thành công bị đôi nam nữ ôm nhau thắm thiết ngoài cửa phòng bệnh này hấp dẫn lực chú ý.
Đường Ngộ vốn dĩ đang muốn vào phòng bệnh khác, kết quả nghe thấy động tĩnh lập tức dừng lại, anh quay đầu nhìn qua đây.
Vị bác sĩ vừa rồi đi ngang qua chào hỏi anh thấy tình thế không hay lắm, vội cười xấu hổ một cái rồi nhanh chóng chui vào một phòng bệnh khác.
Bên này Diệp Già Lam vẫn bị ôm chặt ở lòng, mặt nàng nóng lên, hô hấp cũng không thông, vội vàng duỗi tay đẩy đẩy cánh tay nam sinh: “Húc Húc…… em buông chị ra trước đã.”
Giọng cô nhỏ, nhưng Diệp Minh Húc vẫn nghe rõ, vẻ mặt cậu biến đổi, vội vàng buông tay, để hờ trên eo, đánh giá cô trên dưới một lần, “Có phải em làm chị đau không honey?”
Đường Ngộ: “……”
Nói cái quỷ gì vậy?
Kiểu vấn đề này, Đường Ngộ cũng chỉ khi ở trên giường mới hỏi ra đó.
Anh híp mắt, sắc mặt càng thêm tệ.
Diệp Già Lam cũng không dám nghiêng qua nhìn, nhưng ai bảo cảm giác tồn tại cùng ánh mắt phóng đao của Đường Ngộ quá mạnh, y như muốn đục một lỗ trên người cô vậy.
Cô vội vàng cúi đầu, “…… Không có.”
Chị em hai người hơn kém nhau bảy tám tuổi, cũng không sống cùng nhau, nhưng cảm tình lại rất tốt.
Diệp Minh Húc hiện tại đang kì thanh xuân dào dạt, đúng là tuổi đẹp nhất, cậu cẩn thận nhìn trán cô, “Em nghe chị Kha nói đầu chị bị thương do tai nạn, bây giờ còn đau không?”
Diệp Già Lam lắc đầu, “Khá hơn nhiều rồi.”
Đường Ngộ đứng ở chỗ cách đó không đến 3m nhìn bọn họ ngọt ngào ân ái.
Điều khả nghi nhất chính là Diệp Già Lam lại còn đỏ mặt.
Anh biết Diệp Già Lam có em trai ở nước ngoài, nhưng trước kia chưa có cơ hội gặp mặt, mà lúc này anh lại đang bị ghen tị làm u mê đầu óc, căn bản không xem “Húc Húc” này là "Húc Húc" Diệp Già Lam từng kể với mình.
Sắc mặt anh lạnh lẽ.
Cô mới mất trí nhớ có mấy ngày, thế mà đã đi tìm tình yêu mới rồi sao?
Hơn nữa tình yêu mới này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ như vậy, hẳn là còn chưa tốt nghiệp đại học.
Khóe môi Đường Ngộ mím chặt, mặt không biểu cảm gõ cửa phòng bệnh trước mặt, sau đó đẩy cửa đi vào.
Diệp Già Lam thoáng liếc thấy bên trái không còn người nữa, cả người mới thả lỏng lại.
Vừa rồi cô đã dùng hai chữ “Húc Húc” nhắc nhở anh, Đường Ngộ thông minh như vậy, khẳng định có thể hiểu được.
Tuy rằng trong mắt Đường Ngộ, chẳng phân biệt nam nữ, cũng mặc kệ đối phương là anh hay em trai, thì bình dấm của anh vẫn đều có thể bị đá ngã lăn, nhưng tóm lại cũng không giống nhau.
Biết Diệp Minh Húc là em trai cô, ít nhất anh cũng không ghen quá.
Diệp Già Lam nghĩ thì cực kì tốt đẹp, sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi thì khóe môi hơi hơi giơ lên nửa phần, “Húc Húc, sao em lại đến đây?”
“Mấy hôm trước em gọi cho chị mà không được, nên gọi qua cho chị Kha…… chị Kha nói chị gặp tai nạn xe, em sợ quá nên đặt ngay vé máy bay bay về đây.”
Diệp Minh Húc tuy sống ở nước ngoài 20 năm, nhưng bình thường cũng không phải ít tiếp xúc với văn hóa Trung Quốc, nói tiếng Trung rất chuẩn, âm cũng chính xác, chỉ là khẩu âm vẫn có chút mang âm điệu ngoại quốc.
Diệp Già Lam nghe được chỉ muốn cười, mắt thấy cậu quơ chân múa tay khua khoắng lên, vội túm tay cậu kéo xuống, “Chị không sao, em không nói với ba chứ?”
“Chị Kha không cho em nói.”
Diệp Già Lam vỗ vỗ bờ vai cậu, “Ngoan lắm.”
May mà không nói với Diệp Cảnh, nếu không nhất định sẽ làm chậm trễ công việc của ông ấy.
Vốn dĩ cũng không gặp chuyện lớn gì, lại để Diệp Cảnh vất vả lo lắng thì không hay lắm.
Diệp Già Lam vừa muốn khen Diệp Minh Húc một câu, lại nghe thấy cậu nói, “Nhưng em vẫn nói rồi.”
“……”
“Ba nói chờ hai ngày nay ông ấy làm nốt chút việc gấp hiện tại thì sẽ về nước một chuyến.” Diệp Minh Húc nghĩ nghĩ, dường như còn muốn thuật lại y nguyên câu mà Diệp Cảnh nói: “Khụ khụ, dù sao nha đầu không lương tâm kia đến tết nhất định cũng sẽ không qua đây thăm ba.”
Diệp Già Lam: “……”
Cô gãi gãi đầu, không tỏ ý kiến.
Từ sau khi làm bác sĩ, số lần cô đi Mỹ càng ngày càng ít
Có lần đi New York cũng là vì công việc, chỉ ở nhà hai ngày lại bay về.
Diệp Già Lam thở dài, cũng cảm thấy mình chưa làm tròn bổn phận, cô không tiếp tục đề tài này nữa, vừa lôi kéo Diệp Minh Húc đi về phía cầu thang bên kia, vừa hỏi: “Mình em tới hả?”
“Không phải, chị Monica tới Trung Quốc có việc, em đi cùng chị ấy.”
Monica là bạn Diệp Già Lam quen ở Mỹ, gương mặt xinh đẹp, người