Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Sáng hôm sau, khi Khương Hành xuống lầu đón Cố Tu Hạc thì hắn vẫn chưa đến.
Ngoài ý muốn cô lại gặp Tạ Sầm ở cửa tiểu khu.
Đã rất lâu không thấy, cậu ta trở nên có chút xa lạ. Nam sinh vốn phấn chấn bồng bột nay trông thành thục hơn rất nhiều. Thậm chí cô còn thấy được vẻ tiều tuỵ, tang thương trên mặt cậu ta.
Cậu ta đã nhuộm tóc đen, trên tai không còn một hàng khuyên như trước đây nữa. Người mặc quần áo màu đen bình thường. Phong cách này hoàn toàn không giống với tác phong của cậu ta.
Trong tích tắc Khương Hành không thể nhận ra, mãi đến khi cậu ta kêu tên của cô.
Đúng là bất ngờ.
Vẻ mặt Tạ Sầm phức tạp: "Tôi phải đi rồi, có lẽ sau này sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Nói tới đây như có chút khó chịu, nhỏ giọng bổ sung: "Có thể...... Chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
Khương Hành không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải gật gật đầu.
Thái độ xa cách.
Khuôn mặt Tạ Sầm có chút chua xót. Cậu ta biết mình có rất nhiều chỗ không tốt, chẳng qua trước đây cậu ta không thèm quan tâm mà kết giao với những nữ sinh đó, cậu ta nghĩ Khương Hành cũng không để ý.
Cậu ta từng nghĩ, có lẽ chỉ cần cúi đầu với Khương Hành thì cô sẽ quay lại với cậu ta?
Nhưng cậu ta không muốn cúi đầu. Mười mấy năm vô ưu vô lo mà lớn lên, dù cậu ta thích Khương Hành nhưng cũng không cần phải thay đổi bản thân vì cô.
Thậm chí nội tâm cậu ta còn thầm muốn Khương Hành cúi đầu, nguyện ý vì cậu ta mà thay đổi tính tình.
Trước đây cậu ta đã có rất nhiều cơ hội.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới mình chưa đợi được đến ngày Khương Hành cúi đầu thì đã xảy ra chuyện như vậy.
Cậu ta bị Lưu Mộng tính kế lên giường, thậm chí còn làm cô ta mang thai......
Cậu ta biết, cậu ta xong rồi.
Giữa cậu ta và Khương Hành không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Cậu ta hiểu rất rõ Khương Hành, nhìn cô ngoan ngoãn mềm mại vậy thôi nhưng trong nội tâm lại là một người cực kỳ cố chấp, một khi đã quyết là sẽ không thay đổi.
Nói chia tay liền chia tay, nói rời đi liền rời đi.
Thật ra cậu ta chưa từng thích bất kỳ ai, trừ cô.
Chỉ tiếc là cậu ta tỉnh ngộ quá muộn.
Tạ Sầm miễn cưỡng cười cười: "Cậu là một cô gái tốt, nhưng tôi còn muốn nói, nam sinh kia không thích hợp với cậu đâu."
Gia cảnh cậu ta giàu có, ba phong lưu, ngoài đứa con trai này, ba cậu ta còn có rất nhiều con riêng. Từ nhỏ cậu ta đã thấy quá nhiều những bộ mặt xấu xí của những người anh em thân thích đó rồi. Khương Hành nhìn không thấu, cậu ta lại liếc mắt một cái liền nhận ra nam sinh kia vốn không phải hạng người tốt đẹp gì. Hơi thở đáng ghét của hắn giống tên anh trai văn nhã bại hoại của cậu ta như đúc.
Thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Khương Hành vẫn có chút chột dạ, người cậu ta luôn thích chính là "Khương Hành".
Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, hai người bọn họ vốn là một đôi mà giờ loạn thành kết quả như vậy. Đang nghĩ cậu ta sắp phải đi rồi, cô sẽ không nói mấy lời lạnh nhạt nữa. Ai ngờ sau khi nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng Khương Hành buồn bực.
Không hiểu sao những người này đều có thành kiến và đề phòng Cố Tu Hạc như vậy.
Sắc mặt Khương Hành không tốt lắm, không suy nghĩ liền nói: "Cậu ấy rất tốt."
Tạ Sầm cứng đờ, cuối cùng mấp máy môi nhìn cô: "Cậu vẫn cẩn thận một chút đi."
Người đi rồi.
Khương Hành nhíu mày nhìn theo bóng dáng của cậu ta.
Sau khi khuất bóng, Khương Hành xoay người lại liền thấy Cố Tu Hạc. Nam sinh cầm túi đồ ăn sáng đứng cách đó không xa, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.
Hôm nay hắn mặc áo thể thao màu trắng, quần rộng thùng thình sắn lên trông nhàn tản vô cùng. Làn da trắng nõn, ngũ quan ôn nhuận tinh tế, đẹp như bước ra từ trong tranh.
Nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.
Khóe miệng hơi mím, nhợt nhạt giơ lên một độ cong cười như không cười. Con ngươi hôm qua còn dịu dàng giờ đã thâm trầm nhìn cô chằm chằm, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Trong lòng Khương Hành 囧, cảm thấy hơi cẩu huyết, vội chạy chậm qua lấy lòng: "Nhanh như vậy đã tới rồi? Mệt nha, tớ xách cho."
"Đúng vậy, tới nhanh nên quấy rầy cậu và bạn trai cũ nối lại tình duyên rồi." Nam sinh cong môi, lời nói lại âm dương quái khí.
Khương Hành bật cười ra tiếng, không ngờ hắn lại thích ghen như vậy.
Cố Tu Hạc cũng cười, mặt mày cong cong, nhìn qua trông vui phải biết. Khương Hành chớp chớp mắt, đang định nở một nụ cười rạng rỡ với hắn thì chợt nghe thấy hắn dịu đang nói: "Buồn cười lắm hả? Có phải gặp cậu ta nên rất vui hay không."
"......"
Khương Hành lạnh gáy, cảm thấy hắn như vậy còn đáng sợ hơn cả lúc đen mặt. Rụt cổ, nhanh chóng xụ mặt, nghiêm túc lắc đầu: "Không buồn cười."
Sau đó làm nũng nắm tay hắn: "Nhìn cậu ta không vui, nhìn thấy cậu mới vui."
"À"
Nam sinh nhấp môi, căn bản là không tin.
"Thật mà! Nhìn thấy cậu là lòng tớ nở hoa luôn đó."
Khương Hành đẩy đẩy người: "Đi thôi đi thôi, hôm nay cha mẹ tớ không có nhà."
Cố Tu Hạc vô cảm để cô đẩy về phía trước.
Khương Hành nhẹ nhàng thở phào, nào ngờ sau khi hai người vào phòng, cô bị người nào đó ấn lên tường, mặt sát mặt. Cặp mắt xinh đẹp kia đối diện với cô, bên trong không có một chút tươi vui nào.
Hắn cười lạnh ra tiếng: "Còn nhớ mãi không quên?"
Nhớ lại lúc nãy cô đứng ở đó nhìn chằm chằm bóng người, trong lòng hắn liền thổi bừng lửa nóng.
Thậm chí hắn còn muốn xoay người đi ngay lập tức.
Khương Hành đẩy hắn hai cái không được, tức giận đấm vào ngực hắn: "Cậu nói vớ vẩn là tớ cáu đấy nhé, tớ nhớ mãi không quên lúc nào?"
Sao người này còn có cả bản lĩnh càn quấy như vậy nữa nhỉ?
Cố Tu Hạc không nói lời nào, mím môi nhìn cô.
Con ngươi đen âm trầm như đang ngưng tụ gió lốc. Hắn cảm thấy bản thân bây giờ có khó có thể giữ được lý trí.
Nhưng đồng thời trong lòng hắn rất rõ ràng Khương Hành không thích hắn như vậy, việc lần trước chính là một bài học lớn. Hắn nghĩ cô phát hiện ra sự thô bạo trong tận xương cốt của mình nên muốn chạy trốn. Hắn biết bản thân hắn nên buông tay bởi càng ép buộc thì cô càng trốn tránh. Nhưng hắn làm không được, nhìn cô dần trầm mặc, hắn chỉ biết hắn muốn giam cô ở bên người mình......
Hắn