Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Cuối tuần này cha mẹ Khương có thời gian rảnh đưa Khương Hành về quê chơi.
Vì đợt tết Thanh Minh trùng với ngày Quốc Tế Lao Động, nhà họ không về làm bà Khương cứ nhắc mãi.
Khương gia ở một huyện nhỏ của thành phố Y. Ông đã không còn, giờ bà Khương đang ở với con gái. Cha Khương là con cả, dưới còn có một em trai và một em gái.
Theo ký ức của "Khương Hành", trước kia Khương gia là một địa chủ ở thôn Lâm Kiều. Nhà họ có một đống nhà cũ nhưng mấy năm trước đã quyên góp cho chính phủ, xem như một loại di sản văn hóa.
Tối thứ sáu xuất phát, một nhà ba người về đến quê đã là hơn 10 giờ đêm.
Vội vàng rửa mặt rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, Khương Hành gặp được bà nội trong trí nhớ. Bà cư xử oai phong mạnh mẽ, giọng nói tinh tế dịu dàng nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc. Cha Khương đại quê mùa trước mặt bà cũng phải ngoan ngoãn như mèo.
Bà Khương rất thương Khương Hành, không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà làm cho Khương Hành mấy đôi giày vải, còn nấu rất nhiều đồ ăn ngon. Tết Thanh Minh họ không về, bà cố ý để lại ngải làm bánh cho ăn.
Khương Hành ở quê chơi vui quên cả trời đất. Em họ đưa cô sang huyện bên chơi, mua rất nhiều đồ ăn. Cuối cùng khi cô về còn kéo áo cô không muốn buông tay: "Chị, nghỉ hè nhớ về đây nha."
"Yên tâm, nhất định sẽ về chơi với em."
Buổi sáng xuất phát, 3 giờ chiều trở lại tiểu khu. Khương Hành vội về nhà đi WC, vừa xuống xe liền chạy vù vù đến cầu thang. Lúc chuẩn bị lên tầng hai thì đụng phải Cố Tu Hạc đang đeo cặp đi xuống tầng.
Đôi mắt Khương Hành bừng sáng: "Sao cậu lại ở đây?"
"Hôm qua không tới, hôm nay đến dạy bù hai tiết."
Nam sinh nhướn mày, khuôn mặt vốn nhạt nhẽo lại mang theo ý cười khi nhìn thấy cô.
Còn vươn tay nắm lấy tay cô đặt bên môi hôn nhẹ, nâng mí mắt, thấp giọng hỏi: "Về quê chơi vui không?"
Khương Hành có chút ngượng ngùng, tay rút mãi không ra, đỏ mặt nói: "Vui lắm."
Xong còn bổ sung: "Lần sau đưa cậu đi cùng."
Đôi mắt Cố Tu Hạc nhìn cô hiện lên một tia dao động, khẽ ừ một tiếng. Hắn đang định nói gì đó thì nghe được tiếng bước chân dưới tầng, cảm xúc trong mắt thu lại.
Khương Hành cũng nghe thấy, gấp gáp rút tay ra, có tật giật mình quay người chạy đi. Chạy được hai bước mới nhớ ra gì đó, lại xoay người nhỏ giọng nói: "Tớ về trước, cậu chờ tớ ở cửa tiểu khu nha, tớ có cái này cho cậu nè."
Vẫy tay chào hắn rồi chạy vù lên tầng.
Cố Tu Hạc phía sau nhìn theo bóng dáng của cô, đợi khi không thấy người mới thu mắt, sau đó nhấc chân xuống lầu. Hắn đi đến khúc rẽ ở cầu thang thì đụng cha mẹ Khương đang đi lên.
Cha mẹ Khương nhận ra Cố Tu Hạc thì cười cười. Cha Khương tùy tiện hỏi: "Tiểu Hạc lại tới dạy kèm cho Đậu Đậu hả?"
Cố Tu Hạc lễ phép cười đáp: "Chào cô chú ạ."
Mẹ Khương cũng cười theo, còn lấy đặc sản quê từ cái túi trên tay ra đưa cho hắn: "Cầm đi, cô cũng không có cái gì tốt cho cháu, cái này mang về ăn nhé."
Cha Khương bên cạnh vỗ vỗ bả vai Cố Tu Hạc: "Đừng về vội, đến nhà cô chú cơm nước xong lại đi. Chuyện của Khương Hành lần trước còn chưa cảm ơn cháu đàng hoàng đâu."
Cố Tu Hạc hơi rũ mắt, nhìn túi quà trên tay mẹ Khương.
Không biết nghĩ tới cái gì, độ cong trên khóe miệng hắn giảm đi vài phần. Sau đó hắn giương mắt nhìn về phía cha Khương, nhợt nhạt cười: "Không làm phiền cô chú đâu ạ. Lúc ấy dù là ai thì cháu cũng sẽ làm như vậy. Cô chú, cháu còn bài tập chưa làm xong, hôm nay cháu xin đi trước ạ."
Khách khí gật đầu với hai người, duỗi tay nhận đồ rồi đi xuống lầu.
Cha Khương quay đầu lại nhìn. Sau khi không thấy người thì nhịn không được mà khen: "Thật là một đứa nhỏ ngoan."
Nhưng mẹ Khương đứng bên không nói gì, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Không lâu sau Khương Hành giả vờ đi mua bút, túi phồng phồng xuống lầu.
Cô nhìn thấy Cố Tu Hạc ở cửa tiểu khu, cười tươi tắn: "Xem tớ cho cậu cái gì này."
Cô lấy bánh ngải bọc trong hai cái túi ra cho hắn xem. Nhìn thấy túi đồ trong tay hắn, nhịn không được nói: "Mẹ tớ đối xử với cậu tốt thật đó. Kia là vải với dương mai* bà tớ lựa kỹ lắm đó, mẹ chuẩn bị biếu lãnh đạo luôn, không cho tớ ăn nhiều."
*dương mai: một loại quả đặc sản của Trung Quốc, còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ.
Cố Tu Hạc nghe xong lời này thì cười, chỉ là ý cười không đạt đáy mắt.
Đối xử tốt với hắn sao?
Đồ ngốc, đối xử tốt với hắn vì...... Nên hắn mới không có tư cách mơ tưởng cô.
......
Thứ ba là sinh nhật Trần Tuyết. Cô nàng mời các bạn ăn cơm.
Buổi trưa Khương Hành nói với Cố Tu Hạc một tiếng. Cố Tu Hạc trầm mặc cười nói với cô: "Đi thôi, nhớ về sớm một chút."
Khương Hành thấy hắn im lặng còn tưởng lời mình nói hôm trước có hiệu quả, trong lòng vui vẻ kéo tay hắn: "Ừ ừ, cơm nước xong thì về, đến lúc đó cho cậu đồ ăn ngon."
"Được"
Buổi trưa Khương Hành ăn thịt nướng. Mấy nữ sinh còn hưng phấn mua một chai bia, bia không uống nổi nhưng mấy người vẫn căng da đầu uống nửa ly, cảm thấy như vậy mới ngầu.
Cho dù là học sinh ngoan thì cũng có thời điểm phản nghịch.
Cơm nước xong, mấy người về trường học.
Lúc này đã gần chiều, không lâu nữa thì bạn học sẽ tới, Khương Hành chuẩn bị chạy nhanh về lớp ngủ một giấc. Từ chối lời mời đến kí túc xá ngủ của Trần Tuyết, Khương Hành còn nhớ đến Cố Tu Hạc đang đợi mình ở lớp.
Khảo sát lần trước không đổi chỗ ngồi, hắn mỗi ngày đều thích ngồi ở chỗ bên cạnh cô. Trước kia cô vẫn không hiểu tại sao hắn cứ ngồi ở kia. Bình thường cô phải đi họp, khi về thì dễ dàng đánh