Edit + Beta: Agus
Khoảng ba giờ chiều, Sầm Trí Viễn lái xe vào bãi đậu xe tầng hầm của tòa nhà Sầm An.
Trước khi vào thang máy, cậu nhắn cho trợ lý một tin nhắn, sau đó đút điện thoại lại vào túi, không nhìn nữa.
Năm phút sau, Sầm Trí Viễn xuất hiện bên ngoài văn phòng của Sầm Trí Sâm, cô thư ký đang tập trung vào màn hình máy tính, cô chỉ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng ngón tay gõ trên bàn, sau đó cô ngạc nhiên đứng dậy: "Tiểu Sầm tổng."
"Anh ấy có ở đây không? Tôi có chuyện cần tìm anh ấy." Sầm Trí Viễn nói thẳng.
"Đợi một chút nhé." Cô thư ký kết nối điện thoại nội bộ, nói chuyện với Sầm Trí Sâm ở đầu bên kia, sau khi cúp máy, cô giúp Sầm Trí Viễn mở cửa văn phòng.
Lúc Sầm Trí Viễn bước vào, Sầm Trí Sâm lặng lẽ ngước nhìn cậu.
Sầm Trí Viễn ăn mặc rất giản dị, cậu mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ vest thường ngày, trông cậu có vẻ gầy hơn một chút nhưng tinh thần không tệ lắm.
"Ngồi đi." Sầm Trí Sâm ra hiệu cho cậu: "Hôm nay về rồi đấy à?"
"Không." Sầm Trí Viễn ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế: "Tôi tới đây để từ chức."
Sầm Trí Sâm: "Từ chức?"
"Vâng." Sầm Trí Viễn nói chắc nịch: "Từ chức."
"Lý do là gì?" Sầm Trí Sâm hỏi.
Sầm Trí Viễn bình tĩnh, cậu bị anh nhìn chằm chằm nhưng không trốn tránh: "Không muốn làm nữa, hoặc là vì lý do gì đó, anh muốn nghĩ thế nào cũng được."
Sầm Trí Sâm không đồng ý: "Em cứ như thế này thì anh sẽ không duyệt đơn xin từ chức của em đâu."
Sầm Trí Viễn mỉm cười, ánh mắt châm chọc: "Tôi tưởng Sầm tổng luôn muốn tôi biến khỏi đây chứ."
Sầm Trí Sâm nói: "Dù em có tin hay không, lý do anh điều tra thân thế của em cũng không phải vì điều này."
"Biết đâu." Sầm Trí Viễn không có hứng thú với mấy lời đó: "Dù gì thì kết quả cũng giống nhau."
"Tại sao không muốn ở lại?" Sầm Trí Sâm nhắc cậu: "Ba nói rồi, ông ấy không quan tâm đ ến thân thế của em, hơn nữa em có năng lực, vị trí phó chủ tịch điều hành của Sầm An không chỉ dựa vào huyết thống, nó chỉ dành cho những người người có năng lực."
"Tôi có nên cảm ơn Sầm tổng vì đã khẳng định năng lực của tôi không nhỉ?" Sầm Trí Viễn cảm thấy điều đó chẳng có nghĩa gì: "Thôi đi, ba không quan tâm nhưng người khác thì có.
Dù sao thì Sầm An cũng là của nhà họ Sầm, tôi không có hứng thú làm công cho anh cả đời."
Sầm Trí Sâm cau mày, Sầm Trí Viễn hếch cằm: "Mong Sầm tổng giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng."
Mỗi câu cậu nói đều gai góc, câu nói "không có hứng thú làm công cả đời cho anh" rất có thể là từ tận đáy lòng cậu.
Sầm Trí Sâm nghe thôi cũng biết tính hiếu thắng của Sầm Trí Viễn rất mạnh, đặc biệt là khi đối mặt với anh.
Một người đã quyết định rời đi, việc anh buộc họ ở lại không có ý nghĩa gì.
"Em là quản lý cấp cao kiêm thành viên hội đồng quản trị của Sầm An, sau khi rời Sầm An, em không thể làm cho một công ty cùng ngành trong thời gian ngắn, về việc này anh sẽ không phá lệ với em." Sầm Trí Sâm lại nhắc nhở cậu.
Sầm Trí Viễn không để bụng: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ để anh có cơ hội kiện tôi đâu."
Điện thoại di động reo đúng lúc cắt ngang cuộc đối đầu như có như không kia.
Sầm Trí Sâm bắt máy, là cấp dưới đang đi công tác báo cáo công việc quan trọng với anh.
Sầm Trí Viễn kiên nhẫn chờ đợi, thản nhiên lắng nghe.
Công việc đáng lẽ do cậu làm tạm thời giao cho người khác đảm nhận, bên kia có lẽ sợ mắc lỗi trong lúc vội vàng nên đã báo cáo mọi việc cho Sầm Trí Sâm.
Kiểu người không coi trọng Sầm Trí Sâm và đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định, có lẽ sẽ không tìm thấy một người thứ hai ngoài cậu ở Sầm An.
Nghĩ đến tất cả những điều này, Sầm Trí Viễn bất giác lại thất thần, đường nhìn giữa lúc lơ đãng lại nhìn vào quai hàm kéo căng của Sầm Trí Sâm, quét qua yết hầu trượt lên trượt xuống trong lúc nói chuyện của anh, dừng lại một chút rồi nhìn đi chỗ khác.
Cạnh bàn làm việc của Sầm Trí Sâm là cửa sổ bằng kính toàn bộ, trên bậu cửa sổ đặt một chậu trầu bà, bên cửa sổ tràn ngập cây xanh.
Đáng tiếc là nó hơi đơn điệu, nhìn vào nó, Sầm Trí Viễn đột nhiên nghĩ chuyện nếu cậu không giành cái chậu xương rồng kia thì đặt nó ở góc bàn của Sầm Trí Sâm, làm nền cho chậu trầu bà trông cũng rất hoàn hảo.
Sầm Trí Sâm cúp điện thoại, anh ngẩng đầu, thoáng thấy trong mắt Sầm Trí Viễn có ý cười mơ hồ, cậu nghiêng đầu nhìn hướng cửa sổ, dừng mắt ở đó.
Không phải nụ cười bất thiện như lúc cậu nói chuyện với anh khi nãy, Sầm Trí Viễn bây giờ đang cười thật, dường như cậu đã tìm được thứ gì đó khiến mình cảm thấy thích thú, cho nên tâm trạng mới vui vẻ như vậy.
Sầm Trí Viễn quay đầu lại, ý cười trong mắt vụt tắt: "Trương Sùng rất có năng lực.
Tôi và hắn không có quan hệ như anh nghĩ, nếu hắn đã vào hội đồng quản trị rồi thì anh có thể dùng hắn thật tốt.
Còn Trần Hướng Đông - trợ lý của tôi, cậu ấy rất thông minh, tôi đi rồi chắc không đến nỗi anh ném cậu ấy vào lãnh cung nhỉ, anh cũng nhìn ra mà."
Sầm Trí Sâm từ chối bình luận, dụng người như thế nào là việc của anh, Sầm Trí Viễn không cần dạy anh.
"Muốn rời khỏi công ty còn phải được hội đồng quản trị và đại hội cổ đông đồng ý.
Trước hết hãy nghĩ nói chuyện với ba thế nào đi."
Sầm Trí Viễn thấy chán, nói cho qua chuyện: "Biết rồi."
"Sau này có kế hoạch gì không?" Sầm Trí Sâm hỏi.
Sầm Trí Viễn hơi ngạc nhiên, với mối quan hệ của cậu và Sầm Trí Sâm, hỏi những câu hỏi này nghe có vẻ đạo đức giả, nhưng vì Sầm Trí Sâm đã hỏi, cậu suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Chưa tính đến, dù sao bây giờ tôi cũng không thể làm gì được.
Cũng lâu rồi không được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ là ra nước ngoài."
Sầm Trí Sâm: "Ra nước ngoài?"
"Ừm." Sầm Trí Viễn thuận miệng nói: "Phố Wall chẳng hạn, thay đổi môi trường chút."
Sầm Trí Sâm cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm tốt để ra nước ngoài, nhưng anh không phải là Sầm Trí Viễn.
Dù Sầm Trí Viễn có từ chức hay không thì cậu cũng đang ở trong một tình huống khó xử.
Từ góc nhìn của anh, thật sự rất khó nói được thêm điều gì.
"Sầm Trí Sâm, những lo lắng của anh thật sự không cần thiết đâu." Sầm Trí Viễn nói, cậu nhìn vào mắt Sầm Trí Sâm: "Tôi sẽ không đến công ty khác, ngay cả khi có người trả cho tôi mức lương hàng