Edit + Beta: Agus
Sau khi rời công ty, Sầm Trí Viễn quay lại cất đồ đạc rồi lái xe đến nhà họ Sầm.
Lúc đến biệt thự nhà họ Sầm đã gần bảy giờ, quản gia ra đón cậu.
Sầm Trí Viễn hỏi Sầm Thắng Lễ có ở phòng trên lầu không, cậu vào cửa rồi đi thẳng lên lầu.
Đi đến mép cầu thang, ở đâu có một đứa trẻ như dây pháo đột nhiên từ trên lầu lao xuống và đụng vào người cậu.
Sầm Trí Viễn chậm rãi bước sang một bên, tránh nó.
Cơ thể mập mạp của thằng nhóc ngã xuống đất kêu lên thảm thiết, phía sau có cô bé và quản gia vội vàng đi tới đỡ nhóc.
Ngay khi Sầm Trí Viễn chuẩn bị đi lên lầu, thằng nhóc thở phì phò hét lên: "Anh cố tình làm tôi ngã! Cái đồ khốn nạn! Đồ con hoang! Ưm ưm..."
Sầm Trí Viễn nheo mắt nhìn lại, cô bé với vẻ mặt hoảng sợ đang cố bụm miệng thằng nhóc, nhóc đó vẫn không chịu khuất phục, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Hai đứa trẻ này đều là con của Hứa Lam, thằng nhóc tên Sầm Thông, cô bé tên Sầm Phỉ, một đứa năm tuổi và một đứa bảy tuổi.
Cô bé rụt rè xin lỗi Sầm Trí Viễn: "Em trai em không hiểu chuyện, nói lung tung đấy, anh hai, anh đừng giận ạ."
Quản gia cũng vội nói đỡ, Sầm Trí Viễn lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, không để ý đến bọn họ, đi thẳng lên lầu.
Sầm Thắng Lễ lại ngã bệnh vào hai ngày trước, ông đang nửa tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có một y tá ở bên cạnh.
Sầm Trí Viễn bước vào, y tá ra ngoài và giúp họ đóng cửa lại.
Sầm Trí Viễn ngồi xuống bên giường, Sầm Thắng Lễ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cậu.
Giọng ông hơi khàn: "Về rồi à."
Sầm Trí Viễn giúp Sầm Thắng Lễ dém chăn, nói thẳng mục đích mình đến đây.
Cậu đến để nói với Sầm Thắng Lễ rằng cậu sẽ rời Sầm An.
Nghe xong, Sầm Thắng Lễ im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông chỉ thở dài và nói một cách mệt mỏi: "Con muốn thì tuỳ con vậy."
Trong phòng khách dưới lầu, Sầm Thông và Sầm Phỉ sóng vai đứng trước ghế sô pha, chúng nó chẳng dám thở mạnh, đặc biệt là Sầm Thông.
Vừa rồi thằng nhóc còn có vẻ mặt bướng bỉnh, chứ giờ đang rũ vai, gục đầu xuống, thật thà như chim cút.
Nhìn chúng nó, Sầm Trí Sâm vắt chéo chân ngồi trên ghế, một ánh mắt tuỳ ý cũng đủ khiến hai anh em không dám hó hé.
Quản gia không dám nói gì, chỉ đứng ở một bên quan sát.
"Nói anh nghe, ai dạy các em từ con hoang này?" Sầm Trí Sâm nói, giọng anh không gay gắt nhưng lại khiến hai đứa nhỏ sợ hãi cúi đầu xuống.
Anh về cùng với Sầm Trí Viễn, vốn là đến thăm Sầm Thắng Lễ đang ốm, nhân tiện báo cáo công việc của công ty, không ngờ vừa vào cửa lại nhìn thấy thằng nhóc Sầm Thông đang la lối om sòm.
Đồng ngôn vô kỵ, trẻ con có thể không hiểu chuyện, nhưng những lời chúng nói đều là sự làm mẫu và dạy dỗ của người lớn.
Sầm Phỉ lắc đầu thật mạnh: "Không ạ, không ai hết, em trai xem tivi rồi học theo..."
Sầm Trí Sâm liếc cô bé rồi lại nhìn Sầm Thông: "Em tự nói đi."
Giọng Sầm Thông như muỗi kêu: "Em học từ trong tivi ạ."
Sầm Trí Sâm: "Vậy nói anh nghe, con hoang là gì?"
Sầm Thông trộm bĩu môi, ấm ức không chịu được, nhóc nói: "Anh ta không phải con của ba, là con hoang, mẹ em nói anh ta không xứng làm người nhà chúng ta."
Nghe em trai nói, Sầm Phỉ hoảng sợ, Sầm Thông không biết mình nói lỡ miệng, vẫn còn đang lẩm bẩm oán giận.
Sầm Trí Sâm cười xuỳ: "Mẹ em biết nói chuyện thật đấy."
"Còn một chuyện nữa." Sầm Trí Viễn nói: "Ba, con định đổi họ."
Sầm Thắng Lễ sửng sốt một lúc: "Đổi họ?"
Sầm Trí Viễn gật đầu: "Đổi họ Ninh."
Thật ra cũng không định nữa, cậu đã làm rồi.
Xế chiều nay cậu đến Sầm An thì buổi sáng cậu đã làm rồi.
Từ hôm từ nhà họ Ninh về, cậu đã hạ quyết tâm.
Sầm Thắng Lễ bình tĩnh lại, đôi mắt ông đỏ hoe: "Phải làm đến thế này à?"
Sầm Trí Viễn cười an ủi: "Ba, ba không cần suy nghĩ nhiều, ba nói vẫn sẽ coi con như con của ba, con cũng sẽ coi ba như cha của mình.
Con đổi họ và từ chức vì muốn tư tưởng được thanh tịnh, không muốn vướng vào thị phi nữa."
Cậu có tham vọng, nhưng cậu biết mình, những thứ có cơ hội tranh thì cậu sẽ tranh cho bằng được, còn những thứ mà cậu không nên có, không bằng dứt ra càng sớm càng tốt.
Nghe Sầm Trí Viễn nói vậy, Sầm Thắng Lễ dần bình tĩnh lại: "Thầy cô Ninh có biết không?"
Sầm Trí Viễn: "Con chưa nói với họ, nhưng sẽ nói sau ạ."
Sầm Thắng Lễ nuốt lại lời sắp nói ra, không cố gắng thuyết phục cậu nữa: "Nếu con đã quyết tâm rồi thì cứ làm theo ý mình, người ngoài nói gì cũng không quan trọng, con có họ Sầm hay không không quan trọng, có ở Sầm An hay không thì còn vẫn là con trai của Sầm Thắng Lễ."
Sầm Trí Viễn nghiêm túc nói: "Cảm ơn ba."
Hứa Lam về nhà, vừa vào đã nhìn thấy Sầm Trí Sâm đang dạy dỗ con mình, lúc đầu ả còn rất ngạc nhiên, nhưng khi hiểu ra nguyên nhân thì sắc mặt lập tức thay đổi, vươn tay nhéo lỗ tai Sầm Thông: "Con ăn nói bậy bạ gì thế hả? Sao con nói anh mình vậy chứ?"
Sầm Thông: "Con nói có sai đâu."
Bị Hứa Lam nhìn chằm chằm, thằng nhóc ngậm miệng không dám nói nữa.
Hứa Lam giữ tay nó, quay lại cười nịnh nọt với Sầm Trí Sâm: "Trí Sâm đừng giận nhé, Thông Thông không biết giữ mồm giữ miệng vậy đấy, dì sẽ dạy lại nó."
"Nó không biết giữ mồm giữ miệng là do không được người lớn dạy dỗ đàng hoàng.
Con nít sinh ra không biết những thứ này." Sầm Trí Sâm nói với giọng lạnh lùng, không chút khách khí nào.
"Nếu dì dạy nó không được thì để tôi nói với ba tìm người khác về dạy nó."
Nụ cười trên mặt Hứa Lam cứng đơ, ả không biết nên nói tiếp thế nào.
Ả thật sự rất sợ đứa con trai lớn của Sầm Thắng Lễ.
Năm ả mười tám, mười chín tuổi vẫn còn là một ngôi sao nhỏ, người ả muốn quyến rũ lúc đầu thật ra là Sầm Trí Sâm.
Ả dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng Sầm Trí Sâm không mắc câu, cuối cùng, cơ duyên hợp nhau để ả lên được giường của Sầm Thắng Lễ, nhờ cái bụng của mình mà trở thành bà chủ nhà họ Sầm.
Nhưng chỉ là bên ngoài, trong lòng Hứa Lam biết cả Sầm Trí Sâm và Sầm Trí Viễn đều không coi trọng mình.
Mấy năm nay ả thường xuyên qua lại với mấy đứa em chồng, âm thầm chia rẽ mối quan hệ giữa hai anh em họ.
Bây giờ ả phát hiện ra Sầm Trí Viễn chỉ là một đứa con hoang, ả đã rất đắc ý, duy