Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Che chung dù


trước sau

Edit: A Uyển

". . ."

Phía trên, âm thanh hạt mưa rơi xuống lộp độp, nước mưa theo hai bên chiếc dù chảy xuống nền đất. Ngược lại ở phía dưới, không khí hết mực yên tĩnh.

Lê Nhan bị nói cho cạn lời, cảm thấy có chút nhức đầu đành lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

Không phải tình tiết sẽ là nam nữ chính che chung một chiếc dù đi dưới mưa vô cùng lãng mạn sao? ? ?

Tại sao Lục Lâm lại không diễn theo kịch bản gì hết vậy?

Còn chủ động tiến tới chỗ cô tương lai sẽ là tình địch số một nữa chứ.

Lê Nhan rất muốn nhảy vào xem trong đầu Lục Lâm có chứa gì, không lẽ một nửa là nước, một nửa là bột mì rồi trộn lẫn thành bột nhão sao.

Cô bây giờ rất muốn rống lên một câu, nam chính cậu có còn lương tâm hay không! !

"Cậu buông tay ra đã, tôi không thích có người dựa vào quá gần." Rũ mi mắt, Lê Nhan đè xuống tức giận trong lồng ngực, tỏ ý muốn Lục Lâm thu hồi lại móng vuốt đang khoác lên bả vai.

"Được được được." Lục Lâm chậm rãi dời bàn tay, khóe miệng giương cao khoe khoang.

Lê Nhan quay đầu nhìn thấy Lâm Dư trong đám người, nữ sinh giống như một đóa hoa ngọc lan lẳng lặng nở rộ trong làn mưa tí tách. Thị lực của Lê Nhan rất tốt, không có bị cận thị nên liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc dù Lâm Dư đang cầm trong tay chính là chiếc dù mà Lục Lâm lấy ra từ ngăn bàn.

Xem ra kịch bản vẫn chưa bị lệch quá nhiều, ít nhất Lục Lâm vẫn đưa dù cho Lâm Dư.

"Cậu có cảm thấy như làm rơi thứ gì không?" Lê Nhan đột nhiên nói.

Rơi cái gì?

Lục Lâm theo bản năng cúi đầu nhìn dưới đất, ánh mắt quét qua một lượt, vẫn không hiểu gì.

"Có gì đâu." Trên đất không có gì cả, hắn làm rơi cái gì?

Rơi mất vai chính chứ gì nữa!

Lê Nhan oán thầm trong lòng. Đương nhiên cô không thể nói ra những lời như vậy ngay trước mặt Lục Lâm rồi, chỉ hơi hướng mắt nhìn sang Lâm Dư.

"Nếu cậu cho cậu ấy mượn dù, tại sao không cùng cậu ấy đi chung?"

"Tại sao tao lại phải đi cùng với cậu ta?" Lục Lâm hỏi ngược lại.

Tròn xoe đôi mắt, Lục Lâm không hiểu tại sao Lê Nhan lại đột nhiên nhắc tới nữ sinh kia. Mắt phượng hẹp dài thâm

thúy, ánh mắt Lục Lâm dần tối sầm. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy Lê Nhan hình như có chút quan tâm nữ sinh họ Lâm kia, lần trước ở sân thể dục cũng vậy, còn chỉ bài cho người ta.

"Tao với cậu ta không quen không biết, cho mượn dù chỉ là nể mặt bạn bè thôi. Với lại người ta là nữ sinh, chắc còn là học sinh giỏi nữa, nếu tao đi chung với cậu ta, không biết ngày mai ở trường lại đồn thổi lên chuyện gì." Lục Lâm cúi đầu nhìn vũng nước đọng trên đất, không tâm tình nói ra một hơi.

Mấy câu nói vừa rồi đều do Lục Lâm tùy tiện vẽ ra, nếu hỏi lý do thật sự thì ——

Không muốn đi chung với nữ sinh kia thì chính là không muốn đi, còn cần phải lý do ư?

Giống như lúc hắn vừa có ý tưởng muốn đi chung dù với Lê Nhan thì cơ thể đã tự động chạy tới rồi.

Lục Lâm từ xưa đến giờ là người tay nhanh hơn não, muốn cái gì liền làm cái đó. Chẳng qua Lê Nhan muốn hỏi nên hắn mới trả lời.

Nghe câu trả lời của Lục Lâm, Lê Nhan hạ mi, rơi vào trầm tư, hàng mi dài rũ xuống như những cánh bướm dập dờn.

Cô không phải không hiểu, thật ra Lục Lâm có ý muốn đi chung với Lâm Dư, chỉ là lo lắng danh tiếng quậy phá của bản thân ảnh hưởng đến Lâm Dư, tạo ra tin đồn gì không hay, nên đành đưa dù cho đối phương.

Ừm. . .

Hợp lý.

Nghĩ như vậy, kịch bản vẫn còn có thể cứu vãn, tình tiết như vậy xem ra mới hợp logic, bởi vì Lục Lâm đã thích Lâm Dư, bắt đầu biết suy nghĩ cho đối phương rồi. . .

Biểu tình Lê Nhan dịu đi rất nhiều, buông lỏng tâm trạng, ngầm đồng ý cho Lục Lâm đi chung dù.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện