Edit: A Uyển
Lục Lâm không biết Lê Nhan đang tự nhủ cái gì, chỉ nhìn thấy cô có chút ngẩn người, vòng qua cầm lấy thân dù, dời sự chú ý của Lê Nhan lên người mình.
"Tao cao hơn mày, mày giơ thấp như vậy có che được gì đâu? Đưa đây tao cầm cho."
Khẽ giương khóe miệng, Lục Lâm không dấu vết đánh giá dáng người Lê Nhan, liền phát hiện bản thân cao hơn cô gần nửa cái đầu. Sự chênh lệch chiều cao này làm cho Lục Lâm thoải mái trong lòng, khẽ híp đôi mắt hẹp dài.
Hơi ngửa cổ, Lê Nhan nhàn nhạt ngước mắt, không để ý khóe miệng mang theo nụ cười có chút ranh mãnh của Lục Lâm. Nhấp môi, Lê Nhan giọng bình tĩnh nói: "Lục Lâm, cậu có thể yên lặng một chút không."
"Còn ồn ào nữa thì cậu tự dầm mưa chạy đến căn tin đi." Tròng mắt đen nhánh khẽ nheo lại, Lê Nhan ánh mắt hình viên đạn nhắc nhở Lục Lâm, ý trên mặt chữ.
Nếu không phải vì giữ hình tượng, Lê Nhan còn muốn trực tiếp quay qua trừng mắt.
Trong màn mưa mờ ảo, Lê Nhan trong dư quang nhìn Lục Lâm đang sóng vai đi bên cạnh, thiếu niên thân hình cao lớn, lúc chạy đến, áo sơ mi bị nước mưa làm ướt đẫm, dính sát vào người, lộ rõ đường cong bắp thịt cường tráng.
Cũng không biết Lục Lâm ăn cái gì mà lớn, mới lớp 11 mà trổ mã cực tốt, cao một mét tám, vai rộng chân dài.
Chiều cao hơn một mét bảy của Lê Nhan so với nữ sinh bình thường thì cũng thuộc dạng vượt xa hơn tiêu chuẩn một chút, mang giày tăng thêm chiều cao, ở lớp 11-2 cũng không tính là quá thấp, nhưng đứng chung với Lục Lâm vẫn có chênh lệch rất lớn.
Lê Nhan mặt không cảm xúc suy nghĩ, chắc chắn là do hào quang nam chính. Nhìn qua một lượt các loại tiểu thuyết, nam chính nào chiều cao cũng phải trên một mét tám, từ eo trở xuống đều là chân, còn phải có cơ bụng.
Quả nhiên là con ruột tác giả, đẹp trai là chuyện đương nhiên.
. . .
Đoạn đường còn lại, Lục Lâm quả nhiên vô cùng an tĩnh, chỉ có ánh mắt vẫn luôn đặt ở bên cạnh.
Dưới chiếc ô màu đen đơn giản, hai thiếu niên dung mạo xuất sắc sóng vai bước đi, một người cao lớn, một người gầy nhỏ, chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy rất hài hòa.
Đi một lúc, Lục Lâm bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như quên mất điều gì đó.
Nhưng mà. . . chắc không quan trọng lắm.
Không nhớ nổi, Lục Lâm dứt khoát không muốn động não.
Chu Đông và một đám đệ tử vẫn còn đang chờ ở khu phòng học:. . .
Anh Lục có phải đã quên mỗi