Bầu trời đầy sao treo trên cao, gió gào thét thổi qua những chạc cây khô tàn lụi, thổi vào trên gò má người những luồng hơi giá rét, vậy mà Khương Trĩ Y lại không cảm giác được chút lạnh lẽo nào.
Bị Nguyên Sách một đường nắm tay kéo về hướng doanh địa, nhiệt độ nóng hổi trên gương mặt của nàng mãi mà chưa chịu tiêu tán, bàn tay nhỏ bị giam trong lòng bàn tay hắn đã ướt hồ hôi không biết của ai, Khương Trĩ Y lặng lẽ đưa mắt ngắm người bên cạnh, thấy Nguyên Sách trầm mặc nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng nói: "A Sách ca ca, chàng cũng thực nóng sao?"
Khương Trĩ Y vừa dứt lời, lại tự mình ai thán nói tiếp: "Hay là chỉ có mỗi mình ta thấy trong lòng nóng hầm hập?" Lại tò mò mà xem xét hắn, "Khi chàng hôn ta, có cảm thấy tim đập thật nhanh, cả người nóng lên hay không?"
Nguyên Sách há miệng thở d/ốc một hơi, lại muốn cho nàng an tĩnh chút, liền quay lại nghiêm túc nhìn nàng, híp híp mắt: "Ta có như thế hay không, nàng không biết?"
"Chẳng lẽ trước kia ——" Nguyên Sách thử thăm dò nhìn thẳng vào mắt nàng, "ta chưa từng hôn nàng?"
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Chẳng lẽ trước kia chàng từng hôn ta rồi sao?"
"Không có......" Khương Trĩ Y hồi tưởng chớp chớp mắt, "nhỉ?"
"......!Có chính là có, không có chính là không có, cái gì kêu nhỉ ?"
"Không phải, vậy có hay không chàng cũng không biết sao? Nói như thế nào cũng nghe như chàng mất trí nhớ vậy chứ!"
Thôi được rồi, xem phản ứng này của nàng, hẳn là chưa từng có, chắc là lúc đó hai người còn niên thiếu, huynh trưởng lại khắc kỷ thủ lễ, không giống hắn ——
Cảm xúc mềm ấm lại giống như về tới bên môi, Nguyên Sách nhắm mắt lại, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn.
Khi mở mắt ra, vừa chuyển đầu, lại thấy Khương Trĩ Y còn đang thừ người rơi vào trầm tư, giống như còn đang cân nhắc việc này.
"Tùy tiện hỏi thôi, xem nàng có nhớ chuyện chúng ta trước kia hay không." Nguyên Sách bù lại một câu.
Truyện Teen Hay
"Nhưng sao ta lại nhớ không rõ nhỉ?" Khương Trĩ Y nhíu mày nhớ lại, "Kỳ thật hình như là có hôn rồi, chàng có nhớ không, đó là vào tháng hai đầu xuân, trên cánh đồng cỏ lau mọc dầy, tuyết trắng như hoa hạnh nở đầy trên đầu...
"?"
"Diều của ta không cẩn thận vướng lên nhánh cây, chàng đứng ở phía sau ta, giúp ta tháo con diều xuống, sau đó ta vừa quay đầu lại, chàng vừa cúi đầu, chúng ta liền ——"
"......"
"Nói mấy chuyện vô dụng làm gì?" Bước chân Nguyên Sách ngừng lại, mặt cũng trầm xuống.
Khương Trĩ Y vừa rút đầu óc ra khỏi hồi ức, thấy thần sắc hắn không vui, liền không thể hiểu được: "Còn không phải chàng hỏi ta trước sao?"
"Ta hỏi nàng, nàng cứ đáp có hay là không có, ai bảo nàng nói chuyện cứ như đọc thoại bản cho ta nghe vậy?" Nguyên Sách buông tay nàng ra, trầm mặc, quay đầu đi kéo kéo vạt áo.
......!Còn bảo nhớ không rõ, cái này kêu là nhớ không rõ? Kể sinh động như thật, hắn thật cảm thấy mình như đang tận mắt chứng kiến ấy.
"Ta chỉ lấy làm kỳ quái là, ta chỉ nhớ đến chỗ này, sau đó chàng hôn ta như thế nào, khi chàng hôn ta, ta có cảm giác gì, ta đều nhớ không nổi......!Chàng còn nhớ rõ không?"
"Nàng còn muốn cảm giác gì, hiện tại ta liền làm cho nàng nhớ lại?" Nguyên Sách quay đầu lại, rũ mắt nhìn nàng, khẽ nhếch cánh môi.
Khương Trĩ Y nghi hoặc chớp chớp mắt, thấy rõ tầm mắt hắn dừng lại ở nơi nào, cười cười lại tiến lên ôm vòng qua eo hắn: "Chuyện này lâu lắm rồi, không nhớ rõ cũng không thể trách ta, đừng nóng giận được chưa, vậy chàng lại hôn ta thêm một chút, lần này hôn lâu một chút, ta khẳng định sẽ không quên!"
Nhìn nàng nhắm chặt mắt đưa mặt lên, vô cùng ngây thơ, toàn tâm tin tưởng, không có chút nào đề phòng ——
Tay Nguyên Sách rũ ở bên người nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, cuối cùng nâng tay lên, vịn lấy cằm nàng, nhẹ nhàng đẩy mặt nàng ra: "Quá muộn, sáng mai còn phải đi tế bái mẫu thân nàng, đưa nàng hồi phủ trước vậy."
Khương Trĩ Y không nghĩ tới Nguyên Sách sẽ nhớ kỹ chuyện này, càng không nghĩ tới không cần nàng nói, hắn liền quyết định sẽ đường hoàng cùng nàng đi nghĩa trang.
Nàng còn tưởng rằng năm nay không có cữu cữu, nàng phải đi một mình.
Khương Trĩ Y mím môi cười, kéo khuỷu tay Nguyên Sách, đi theo hắn lên xe ngựa trở về thành.
Trở lại phường Sùng Nhân, sau khi ước định xong canh giờ xuất phát hôm sau, nàng cũng không để hắn dừng lâu trước cửa phủ nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sách thức dậy trước thời gian đã định nửa canh giờ, sau khi rửa mặt, mặc quần áo xong, đang chuẩn bị đi Vĩnh Ân Hầu phủ đón người, mới vừa một bước ra cửa phòng, chợt thấy Thanh Tùng bước nhanh qua đường hành lang, hướng hắn hồi báo: "Công tử, có khách nhân tới phủ, là vị thiên kim của Bùi gia kia."
Nguyên Sách nhăn mày lại: "Đi cửa nào đến?"
Thanh Tùng sửng sốt: "Tất nhiên là đi cửa chính, nói là tới chúc tết."
Không phải đi cửa hông là được.
Thanh Tùng: "Hiện giờ phu nhân đang ở chính đường đãi khách, Bùi cô nương có ý muốn bái phỏng ngài, phu nhân biết sáng nay ngài định đi cùng quận chúa, vốn định từ chối khéo giúp ngài, nhưng xem thái độ Bùi cô nương rất kiên quyết, không biết ngài có tiện đi qua một chuyến hay không."
Nên tới cũng đã tới, rốt cuộc là món nợ tình thứ hai của huynh trưởng lưu lại, hay là đầu trâu mặt ngựa nào đó muốn thăm dò thân phận của hắn, cũng phải thấy cho rõ một lần.
"Ngươi phái người đi Vĩnh Ân Hầu phủ, nói với quận chúa ta đến trễ một bước." Nguyên Sách hạ lệnh cho Thanh Tùng xong liền bước ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước, liền nhìn thấy Thẩm gia kế phu nhân dẫn Bùi Tuyết Thanh đi vào sân.
Từ xa xa, kế mẫu đã hướng về phía hắn truyền đạt một ánh mắt, lắc lắc đầu, ý bảo ngăn không được.
Thanh Tùng kinh ngạc mà nhìn Bùi Tuyết Thanh đang cúi đầu xuống chậm chậm đi đến gần.
Vị thiên kim Bùi gia này nhìn nhu nhu nhược nhược, ôn hòa nhã nhặn lịch sự, không nghĩ tới lại có hành động trong nhu có cương như vậy.
Nghĩ một lát, Thanh Tùng vội cúi đầu đi ra đứng sau lưng Nguyên Sách.
Bùi Tuyết Thanh đi đến trước mặt Nguyên Sách, nhìn hắn rồi cúi đầu hành lễ: "Sáng sớm đã đến đây, mạo muội quấy rầy, Tuyết Thanh có mấy câu muốn nói cùng Thẩm Thiếu tướng quân, nói xong liền đi, sẽ không trì hoãn Thẩm Thiếu tướng quân bao lâu."
Nguyên Sách duỗi tay chỉ về hướng thư phòng: "Bùi cô nương, thỉnh."
Trong thư phòng, Bùi Tuyết Thanh ngồi trên cái ghế đối diện thư án, uyển chuyển từ chối trà Thanh Tùng dâng lên, nhìn về phía Nguyên Sách ngồi ở bên kia bàn: "Thẩm Thiếu tướng quân có thể cho bọn họ tạm thời lảng tránh một lát được không?."
Tay Nguyên Sách gác ở trên đầu gối hơi cong ngón tay lên, nhìn Thanh Tùng gật đầu.
Thanh Tùng gật đầu lui xuống, còn khép cửa thư phòng lại cho hai người.
Bên trong thư phòng an tĩnh không tiếng động, chỉ có những tia lửa than thỉnh thoảng vang lên tanh tách, Bùi Tuyết Thanh nhìn lò than bên chân thất thần một lát, nhẹ giọng nói: "Ngươi vào đông vốn không sợ lạnh, hiện giờ trong thư phòng lúc nào cũng có lò than, là chuẩn bị cho quận chúa đi."
Ngón tay Nguyên Sách đang vuốt trên đầu gối hơi hơi ngưng lại.
"Tranh chữ, bình phong, những đồ vật trên giá đồ cổ, cũng đều thay đổi......" Bùi Tuyết Thanh nâng mắt lên, đánh giá cả gian thư phòng, lại quay lại đầu về, nhìn về phía Nguyên Sách trước sau vẫn chưa mở miệng.
"Ngươi không cần khẩn trương, hôm nay ta lại đây không phải là để hưng sư vấn tội, chỉ là muốn lấy lại đồ vật của ta.
Ngươi đã quyết định cùng quận chúa kết vi liên lí, có thể đem tín vật năm đó ta cho ngươi trả lại cho ta không?"
Sắc mặt Nguyên Sách vẫn không biến đổi, nhưng bàn tay giấu bên dưới thư án chậm rãi nắm chặt.
"Ta nhớ rõ......" Bùi Tuyết Thanh đưa tay chỉ về hướng giá đồ cổ, "Vốn dĩ ở chỗ kia có một cái bình sứ, nhưng mà hình như mới đổi thành bình khác rồi, là quận chúa thấy ngọc bội bên trong không vui, bảo ngươi ném đi sao?"
Nguyên Sách nhìn theo ngón tay nàng ta chỉ, chậm rãi nghiêng đầu đi, nhìn về phía cái bình sứ kia ——
Vì cái bình sứ cũ chứa ngọc bội bị hắn ném vỡ, Khương Trĩ Y canh cánh trong lòng thật lâu, sau đó mới nói trên giá đồ cổ nếu cứ để trống một chỗ như vậy sẽ khiến nàng nhớ chuyện cũ mà thương tâm, nên mới đổi thành một cái bình sứ mới.
Giống như nghe thấy một cái mở màn bất ngờ, Nguyên Sách nhìn bình sứ mới kia, chớp chớp mắt: "Ngươi nói —— cái gì?"
Bùi Tuyết Thanh quan sát biểu cảm Nguyên Sách thay đổi, từng chút một đều để vào trong mắt, một lát sau, nghẹn ngào nói: "......!Ngươi không nhớ rõ sao? Là một nửa còn lại của khối ngọc bội này."
Nguyên Sách quay mắt lại.
Thấy tay Bùi Tuyết Thanh giơ lên cao rồi khẽ buông lỏng ra, một sợi dây đỏ rơi xuống, đầu kia có gắn một cái ngọc bội ——
Được gắn tua rua màu xanh nhạt trang trí, trên miếng bạch ngọc óng ánh thình lình nổi bật điêu khắc một chữ "Phi" (非).
Trong đầu Nguyên Sách chợt hiện lên kiểu dáng chữ Y (衣) trong ngọc bội của Khương Trĩ Y, Nguyên Sách bỗng nhiên ngẩng đầu.
Bùi Tuyết Thanh nhìn khối ngọc bội trong tay, hít sâu một hơi: "Miếng ngọc bội này vốn có khắc một chữ Bùi (裴), sau khi chia thành hai, một miếng nhỏ kia đưa cho ngươi, còn lại thì để ở chỗ ta, ngươi còn nói chờ ngươi có thể hỏi cưới ta đàng hoàng, mới dám đem chúng nó hợp hai thành một......"
Bùi