Trán áp trán, Nguyên Sách nhắm hai mắt, hơi thở nóng bỏng không thể ức chế mà dâng lên.
Bên tai là an tĩnh, nhưng tiếng lòng lại càng ồn ào.
Hắn chỉ là nhìn thấy cái miệng bá bá nói không ngừng của nàng, bực bội tới cực điểm mới muốn lấp kín lại, nhưng bản thân hắn cũng không biết tại sao, trong một khắc vừa rồi kia, hắn phảng phất như bị bản năng săn thú chi phối, căn bản chưa nghĩ ra nên làm như thế nào cũng đã làm chuyện dọa đến nàng.
Nếu nàng không sợ hãi mà trốn ra phía sau, có thể hắn đã quên luôn mong muốn ban đầu của hắn chỉ là muốn nàng an tĩnh lại.
......!Cũng không biết lúc này an tĩnh thành như vầy, có phải là bị dọa đến choáng váng rồi hay không.
Nghĩ đến đây, Nguyên Sách dần khôi phục ngũ cảm nhạy bén của cơ thể, đột nhiên phát hiện không đúng, lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu, người trước mắt an tĩnh đến không thích hợp đang dựa hẳn vào người hắn, chỉ hơi nhích ra liền thẳng tắp ngã về phía trước.
Nguyên Sách duỗi tay ra đón được người một phen, thất kinh mà cúi đầu: "......!Khương Trĩ Y?"
Người trong lòng ngực gương mặt ửng hồng, nhắm chặt hai mắt không đáp lại.
Nguyên Sách duỗi tay thăm dò hơi thở, mạch cổ và trán của nàng, sau đó quay đầu hướng ra phía ngoài: "Thanh Tùng ——"
Cuối canh ba, bên trong Tây sương phòng, Nguyên Sách ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm thần sắc Lý Từ Phong: "Tình huống như thế nào?"
Lý Từ Phong buông tay đang bắt mạch ra, nhoài người lên mở mí mắt Khương Trĩ Y ra nhìn nhìn: "Trước khi nàng ấy ngất xỉu, đã xảy ra chuyện gì?" Nguyên Sách liếc hắn một cái.
Lý Từ Phong: "Ngươi cho ta là đại la thần tiên, bắt cái mạch thì cái gì cũng biết, không kết hợp tình trạng trước đó thì làm thế nào chẩn bệnh?"
Nguyên Sách đưa mắt nhìn Lý Từ Phong, há miệng thở hốc ra lại ngậm lại, quay đầu qua một bên, ánh mắt lạc về hướng đôi môi đỏ hồng đến dị thường của Khương Trĩ Y, rồi vội vã thu mắt lại.
Lý Từ Phong hạ tay xuống: "Hiểu rồi, y giả cứu người, tâm vô tạp niệm, lần sau có chuyện cứ nói thẳng."
"......"
Nguyên Sách nhíu mày thúc giục: "Cho nên rốt cuộc là có gì hay không?"
"Chuyện ngất xỉu đi thế này, nếu không có việc gì khác, thì chỉ là cảm xúc dao động quá lớn, nhất thời không cung cấp đủ máu, sau đó sẽ tự tỉnh dậy."
"Ý ngươi là có thể có việc gì?"
"Ta vừa mới bắt mạch, phát giác chứng ứ máu của nàng ấy vẫn chưa trừ được tận gốc, ngươi xác định lần trước trừ bỏ mắt cá chân, nàng ấy không bị va đập chỗ nào khác chứ?"
"Nữ thái y bên người nàng đã nghiệm thương rồi, cũng không có gì khác."
Lý Từ Phong lại lần nữa bắt mạch cho Khương Trĩ Y: "Vậy chỉ có một loại khả năng, đó là trước lần trước, trên người nàng ấy liền lưu lại vết thương cũ chưa khỏi hẳn, cho nên nhìn từ biểu hiện bên ngoài là không ra."
Nguyên Sách nhăn mi lại, nhìn về phía người trên giường: "Có nghiêm trọng không? Có thể phán đoán máu bị ứ lại ở chỗ nào không?"
"So với lần trước, chứng ứ máu đã có điều giảm bớt, hẳn là khi trị liệu vết thương ở chân, uống thuốc tan máu bầm nên tình cờ một công đôi việc, nhưng chuyện chẩn đoán vị trí nếu chỉ dựa vào bắt mạch thì khó mà nói chính xác, ta cần phải có y án (Editor: bệnh án) của nàng ấy trong gần một năm nay."
Nguyên Sách nhìn qua Thanh Tùng, bảo hắn lập tức đi hầu phủ tìm, rồi lại chuyển mắt qua, hỏi: "Vậy trước mắt có thể làm cái gì?"
"Ta kiến nghị là, nếu nàng ấy tỉnh lại thì hai người các ngươi sẽ tiếp tục cãi nhau nữa, không bằng cứ đốt một trản hương an thần, để nàng ấy ngủ bù lại giấc tối qua, nếu không sợ là thể lực chống đỡ hết nổi, rất có thể lại ngất thêm một lần."
"......"
Trước khi hắn biết rõ ràng chân tướng của việc hôm nay, có tiếp tục cãi nhau hắn cũng hết đường chối cãi, không chỉ Khương Trĩ Y, ngay cả hắn có khi cũng mắc chứng máu chảy ngược.
Nguyên Sách không chút do dự đốt hương an thần.
Hắn ngồi bên cạnh giường một lát, chờ Khương Trĩ Y nặng nề ngủ, liền đứng dậy rời khỏi sương phòng, trở lại thư phòng liền khép cửa, một lần nữa cầm lấy miếng ngọc bội chữ Y kia, bắt đầu chải vuốt lại chuyện này.
Cùng một cái ngọc bội, chủ nhân chỉ có thể là một người, vậy trong số hai người này, sẽ có một người đang nói dối.
Nếu người nói dối là Bùi Tuyết Thanh, vậy một nửa ngọc bội kia làm sao giải thích? Hơn nữa, Bùi Tuyết Thanh làm như thế nào biết rõ ràng cái ngọc bội này giấu ở đâu trong thư phòng huynh trưởng? Đó là nơi ngay cả Thanh Tùng cũng không biết, thậm chí Khương Trĩ Y lúc ấy bắt lấy ngọc bội này không bỏ cũng là trong một tình huống ngoài ý muốn.
Nhưng nếu người nói dối là Khương Trĩ Y......!Hắn cùng nàng sớm chiều ở chung lâu ngày, không có khả năng một chút sơ hở cũng không phát hiện.
Nàng là chân tình hay là giả ý, hắn tự nhận mình có thể phân biệt.
Như vậy cũng không có khả năng cả hai người đều không nói dối ——
Nguyên Sách ngồi trước thư án cân nhắc đi cân nhắc lại, không biết tới giờ nào rồi, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa.
Mục Tân Hồng đi vào thư phòng, dâng lên một tờ giấy: "Thiếu tướng quân, Bùi cô nương đưa tới, nói nếu ngài đọc hiểu những gì trên đây, nàng ta ở thuỷ đình Đinh Lan chờ ngài, sẽ luôn chờ đến khi trời tối, bất luận thời điểm nào ngài thấy tiện, đi qua đều được."
Như dự cảm được cái gì, Nguyên Sách nhìn chằm chằm tờ giấy kia, trên mặt hiện ra một tia do dự khó phát hiện, trầm mặc nhận lấy, chậm rãi mở ra, trên này cũng không có xưng hô, chỉ hai hàng câu thơ đơn giản ——
"Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt,
Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.."
(Editor:
Quân dưới suối vàng xương cốt đã hóa thành bùn đất
Ta gửi nơi nhân gian đầu đầy tuyết trắng)
*
Sau nửa canh giờ, thuỷ đình Đinh Lan.
Nguyên Sách xuống ngựa ở bên bờ, giương mắt nhìn vào đình trên mặt nước.
Thuỷ đình là một toà đình nhỏ xây dựng trên mặt nước, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt tiếp nối một cây cầu gỗ, tám mặt đình đều có rèm sa tinh minh che lại cửa sổ, là địa phương thích hợp nói chuyện tư mật với nhau.
Nguyên Sách đứng bên bờ nghỉ chân một lát, đi lên cầu gỗ, chậm rãi từng bước đi về phía thuỷ đình đang mở một cánh cửa.
Trên thuỷ đình, một thiếu nữ đang ngồi an tĩnh gần lan can nghe thấy tiếng ủng bước vào liền quay đầu, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía hắn.
Cách một cây cầu gỗ thật dài, Nguyên Sách mơ hồ thấy sắc mặt người đối diện chợt ảm đạm đi hẳn.
Nàng ta ở chỗ này chờ hắn, lại hy vọng hắn xem không hiểu hai hàng thơ kia, hy vọng hắn đừng tới.
Nguyên Sách đi qua cầu gỗ, đi vào nhà thuỷ tạ, thấy nàng ta bình tĩnh nhìn hắn, rồi lại giống như không phải đang nhìn hắn, mà là xuyên qua hắn, đang nhìn một người khác.
Bùi Tuyết Thanh thất thần chậm rãi đi lên đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt hắn, nâng một bàn tay, cách một khoảng không liền dùng ngón tay làm bút, nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt hắn, đôi mắt ướt mỉm cười: "Ngươi không phải hắn, đúng hay không?"
Nguyên Sách trầm mặc thật lâu, có chút gian nan mà gật đầu.
"Hắn có phải đã......" Bùi Tuyết Thanh hít sâu một hơi, "Đã không còn nữa......"
Im lặng lại kéo dài hơn, Nguyên Sách lại lần nữa gật đầu.
Bùi Tuyết Thanh nhắm chặt mắt lại, run rẩy áp xuống nhịp tim đập nhanh đến khó thở của mình, không nhịn được mà quay người đi.
Nàng cho rằng trằn trọc suy nghĩ mấy ngày nay đã làm nàng chuẩn bị đủ tinh thần, nàng cho rằng tâm tình bức thiết muốn biết được đáp án đã lấn át được nỗi sợ hãi của nàng đối với nó, mà khi giờ khắc này thật sự đến, tất cả những nỗ lực nàng chuẩn bị, thậm chí ép bản thân đối mặt, đều đã tan thành mây khói.
Nàng rõ ràng đã theo đuổi cái đáp án này hai tháng rồi......
Từ sau khi hắn hồi kinh, vẫn chậm chạp không có tới tìm nàng, hai tháng này, nàng từ một người cửa lớn cũng không ra đã ép mình liên tiếp tham dự yến hội của các vương công quý tộc, đều vì tìm cơ hội gặp hắn.
Nhưng mỗi một lần nhìn thấy hắn trong đám người, lại đều phát hiệu nơi hắn nhìn đến căn bản không có nàng, chỉ một lần ánh mắt giao hội cũng chưa từng cho nàng.
Không giống như lúc trước, mặc kệ ánh mắt nàng chờ ở góc rất xa, thì tầm mắt hắn đều có thể tìm được nàng.
Lúc đầu nàng cho rằng hắn có nỗi khổ gì đó.
Rốt cuộc hắn sống cả đời trong lớp ngụy trang như thế, rõ ràng trong lòng có chí lớn lại phải giả vờ làm tên cà lơ phất phơ, rõ ràng ngày ngày khêu đèn đêm đọc sách lại phải giả vờ như mình không có bản lĩnh gì.
Nàng nghĩ có lẽ hiện giờ hắn vì tình thế bức bách không thể không bộc lộ tài năng, nhưng một tướng quân tay cầm trọng binh làm thế nào có thể cùng nữ nhi của tướng quốc kết vi liên lí? Đây là tối kỵ trong lòng đế vương.
Hắn càng cẩn thận hơn trước cũng là điều dễ hiểu.
Nàng tưởng nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ hắn cảm thấy thời cơ thích hợp, sẽ tới giải thích cùng nàng.
Nhưng nàng an tĩnh chờ, lại chờ đến một ngày kia ở tửu lầu nghe nói chuyện hắn cùng Vĩnh Doanh quận chúa âm thầm qua lại, chờ đến một ngày kia ở thư viện tận mắt nhìn thấy bộ dáng hắn cùng quận chúa thân mật khăng khít, chờ đến khi nàng rõ ràng đã đứng ngay trước mặt hắn, mà hắn vẫn dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn nàng, phảng phất như đó là lần đầu tiên gặp nàng......
Nàng có thể