Sau giờ ngọ, trong thư phòng phía Đông Thẩm phủ.
Nguyên Sách ngửa đầu dựa vào lưng ghế mệt mỏi xoa xoa giữa mày, vì mấy câu hỏi của Bùi Tuyết Thanh kia, sau khi từ thuỷ đình Đinh Lan trở về, trong đầu vẫn luôn loé lên những hình ảnh có quan hệ cùng huynh trưởng.
Từ khi hắn có trí nhớ liền biết huynh trưởng tồn tại, mà huynh trưởng lại mãi đến khi đêm trước xuất chinh, mới biết được còn có một đệ đệ là hắn.
Ba năm trước, khi huynh trưởng mới tới Hà Tây, phỏng chừng vẫn chưa thể tin được mình thật sự có một đệ đệ sinh đôi, nên ngày ấy tương phùng, bọn họ đứng bên hai bên bờ Nhược Thủy, nhìn nhau từ xa xa, huynh trưởng thấy hắn tháo xuống mặt nạ thám báo quen thuộc kia, lộ ra gương mặt giống mình như đúc, trong ánh mắt huynh trưởng liền ràn đầy chấn động cùng kỳ quái.
Sau đó, huynh trưởng mang binh đánh giặc ở trong sáng, hắn thì lần mò nơi tối tăm một mặt tiếp tục thăm dò tình hình quân địch ở tiền tuyến, một mặt phụ tá huynh trưởng chế định chiến lược.
Những thời gian trống trận ngừng lại, bọn họ gặp nhau ở một chỗ không người, chơi cờ, luận bàn, so chiêu, rõ ràng tương phùng không lâu, lại giống như đã quen biết mười mấy năm.
Tất nhiên, khi hành quân dụng binh, hai người bọn họ cũng có sách lược khác nhau.
Huynh trưởng ôn hòa bảo thủ, mà hắn mạo hiểm cấp tiến.
Nơi ngọn đèn lụi tàn, huynh trưởng than rằng hắn không biết quý mạng mình, hắn nói từ nhỏ hắn học được một chuyện, đó là nếu không thể mỗi lần đều xông pha đến lấy mạng ra đổi, khi thua rồi thì mạng này có lưu lại cũng vô dụng.
Huynh trưởng lại nói, đó là bởi vì phụ thân muốn hắn làm cây đao sắc bén nhất của Thẩm gia, của Huyền Sách Quân, nhưng bản thân hắn thì không hy vọng đệ đệ của mình trở thành một cây đao, hy vọng hắn là một người sống dưới ánh sáng và được trân trọng.
Huynh trưởng nói, cho dù hắn chỉ sinh ra sớm hơn một khắc thôi, thì hắn cũng là huynh trưởng, trưởng huynh như cha, hắn cần phải nghe lời huynh trưởng.
Từng hình ảnh thay phiên nhau hiện ra trong trí nhớ, rồi cái cuối cùng hiện lên ở trước mắt, là đêm mưa tháng 5 kia.
Trước trận chiến ấy, hắn cùng huynh trưởng đã nhiều ngày không gặp, chiến sự nơi tiền tuyến vô cùng nóng bỏng, bọn họ không thể không chia nhau ra hành động, bôn tẩu trên chiến trường của mỗi người.
Đêm cuối cùng bọn họ gặp nhau, hắn đã gặp huynh trưởng về đề ra một kế hoạch lớn mật —— trận chiến này, để hắn thay huynh trưởng mặc giáp ra trận.
Đánh lâu binh độn (Editor: đánh lâu dần binh sẽ mệt mỏi), khi bọn họ đã mất tinh lực liền để huynh trưởng dẫn quân tập kích bất ngờ, hắn muốn lấy thân làm mồi, mục đích cuối cùng là tiêu diệt được kỵ binh dây dưa khó chơi kia của Bắc Yết, một lần xoay chuyển chiến cuộc.
Huynh trưởng không chút do dự từ chối hắn.
Bọn họ vì khác lập trường mà tan rã trong không vui.
Khi lại lần nữa gặp nhau, đó là cái đêm hắn bất chấp mưa to ngàn dặm lao tới chiến trường, đào ra trong thây sơn biển máu, tìm được thi thể huynh trưởng.
Cái đêm mưa kia, hắn mất đi huynh trưởng, cũng mất đi tư cách làm một người sống dưới ánh sáng, được người khác trân trọng.
Khi hắn lại lần nữa quyết định lấy thân làm mồi, hắn đã là thiếu tướng quân nói một không nói hai của Huyền Sách Quân, nhưng lại không có ai sóng vai đứng cùng hắn, nói với hắn: Không được.
Nguyên Sách chậm rãi mở mắt ra, thở thật dài một hơi, khi cúi đầu xuống lần nữa, liền nhìn về phía ngọc bội kia trên thư án.
Huynh trưởng như vậy, và một cô nương ngay cả chuyện phía sau huynh trưởng đều muốn bảo hộ, hắn đã không còn bất luận lý do gì để hoài nghi trong đó có lẫn lộn thật giả.
Chủ nhân cái ngọc bội này, chính là Bùi Tuyết Thanh.
Nhưng vì sao Khương Trĩ Y lại khẩn thiết nhận định như từ tận đáy lòng rằng ba năm trước đây chính mình cầm cái ngọc bội này, cùng huynh trưởng tư định chung thân, còn đau khổ chờ hắn ba năm?
Nguyên Sách tiếp tục nghiền ngẫm mấy chữ này, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, Mục Tân Hồng nóng vội mà xông vào thư phòng: "Thiếu tướng quân, ra đại sự rồi!"
Hôm nay trước khi rời phủ đi đến thuỷ đình, hắn từng dặn dò bọn họ cần phải ổn định Khương Trĩ Y, nếu Khương Trĩ Y đột ngột tỉnh lại, cho dù có nói hắn đã chết, cũng đừng nói hắn đi gặp Bùi Tuyết Thanh.
"Không, không phải, là Lý Quân Y phát hiện, trên y án của quận chúa có ghi lại, hai tháng trước khi nàng ấy gặp sơn tặc ở ngoại ô, quận chúa không chỉ bị thương ngoài da, còn bị một cục u to ở phía sau đầu, Lý Quân Y phán đoán chứng ứ máu của quận chúa rất có thể là tới từ chỗ này......"
"Ngài khoan hẵng lo lắng cho quận chúa," Mục Tân Hồng vội vàng giơ tay dừng Nguyên Sách lại, "Theo ti chức cùng Lý Quân Y mới vừa rồi thương thảo, ngài hiện tại cần phải lo lắng, là lo cho chính mình đi."
"Lý Quân Y nói quận chúa bị thương không phải là chỗ yếu hại, hai tháng rồi cũng không có bất luận cái gì không khoẻ, chứng ứ máu này không gây tổn thương thực chất cho thân thể quận chúa.
Thế nhưng hôm nay Lý Quân Y tìm đọc một lượng lớn điển tịch, phát hiện trong quá khứ từng có nhiều người bị đập đầu thế này liền mất đi trí nhớ, sau khi ngất đi tỉnh lại, còn không nhớ nổi mình là ai, cũng không nhớ rõ người nhà của mình người nhà, còn có người lại bị đảo lộn ký ức, xem một ít chuyện mơ thấy hay chuyện suy nghĩ trong lòng thành sự thật, sau khi tỉnh lại còn hồ ngôn loạn ngữ......"
"Ti chức đã nói rõ với Lý Quân Y tình huống của quận chúa sau khi tỉnh lại ở quân doanh vào cái hôm gặp sơn tặc đó, lại liên tưởng đến chuyện Bùi cô nương hôm nay mới xảy ra, Lý Quân Y đang hoài nghi, không, hẳn là nói cơ bản kết luận ——"
"Cái tư tình của quận chúa cùng đại công tử kia, căn bản chỉ là tưởng tượng của quận chúa sau khi bị ngã đập đầu!"
Thanh Tùng đứng một bên thay người cảm xúc không lên mặt là công tử mình khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt.
Lần cuối cùng chủ tớ ba người cứng đờ như thế trong gian phòng này, chính là lúc biết được Khương Trĩ Y cùng Thẩm Nguyên Sách có tư tình.
Nếu như gian thư phòng này bản thân cũng có suy nghĩ, chắc hẳn nó cũng cứng đờ cả ra, không biết mình vì sao phải thừa nhận nhiều chuyện như vậy.
Nguyên Sách vẫn không nhúc nhích đứng trước ghế dựa, lúc thì cúi đầu nhìn ngọc bội trên thư án, khi lại ngẩng đầu nhìn về hướng tây sương phòng mà Khương Trĩ Y đang ở.
......!Tuy rằng việc này nghe có vẻ vô cùng hoang đường, nhưng nếu như vậy, hết thảy mọi tình tiết đều khớp rồi.
Quan hệ của Khương Trĩ Y cùng huynh trưởng là giả, nhưng lại choáng váng mà nghĩ nó thành sự thật, cho nên tất cả hỉ nộ ai nhạc nàng tỏ ra trước mặt hắn đều là xuất phát từ chân tâm, nên mới không có một chút sơ hở.
Mà Khương Trĩ Y thay đổi từ thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến hắn đến bỗng nhiên thành mở miệng một câu là "A Sách ca ca", cũng đúng là bắt đầu từ ngày bị sơn tặc doạ ngất đi ấy.
Cho nên nàng ấy ngày đó không phải đơn thuần bị sợ phát ngất, mà thực sự bị thương ở đầu.
Chỉ là lúc đó quân y trong doanh không tiện nghiệm thương kỹ càng, chỉ bằng vào việc bắt mạch, hơn nữa lại không có năng lực như Lý Từ Phong, cho nên chưa từng phát hiện.
Mà tì nữ bên người Khương Trĩ Y cũng hình như mới đến năm nay, hoàn toàn không biết chút gì với chuyện của nàng ấy ba năm trước, nên cũng nghe theo lời Khương Trĩ Y, hiểu lầm hết thảy đều là thật.
Tất cả mọi người đều cùng Khương Trĩ Y bước vào một câu chuyện căn bản không tồn tại.
Bao gồm cả hắn.
Nguyên Sách chậm rãi nhấc mí mắt lên, từ từ nói: "Cho nên —— nàng cùng huynh trưởng căn bản không phải cái thân mật gì, nàng chỉ là bị ngã hỏng đầu mà thôi?"
"Đúng vậy thiếu tướng quân! Việc này lại nháo ra như vậy, thật đúng là hại người......"
Hai chữ "không nhẹ" còn chưa ra khỏi miệng, Mục Tân Hồng vừa nhấc đầu lên, chợt thấy khoé miệng Nguyên Sách cong lên một chút.
"......?"
Mục Tân Hồng sốt ruột nhắc nhở: "Thiếu tướng quân còn chưa nghĩ ra điểm bất lợi trong việc này, chứng ứ máu này của quận chúa hoặc muộn hoặc sớm sẽ có ngày sẽ hết, chờ nàng ấy tỉnh thần lại thì sẽ suy nghĩ như thế nào về hành động của ngài trong thời gian này? Nàng ấy rất có thể đoán ngay ra được ngài không phải đại công tử!"
"Nàng ấy là ngã hỏng đầu," Nguyên Sách ngồi trở lại ghế dựa, dựa vào lưng ghế gật gật đầu, giống như không nhìn thấy Mục Tân Hồng lo lắng đến mồ hôi đầy đầu, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn, cong môi cười, "Nàng ấy chỉ là ngã hỏng đầu ——"
Mục Tân Hồng chần chờ quay đầu nhìn về phía Thanh Tùng: "......!Là ta nói không đủ rõ ràng sao? Ngươi nghe hiểu không?"
Thanh Tùng khẩn trương đến hai đùi run rẩy: "Nghe hiểu chứ, lấy quan hệ của quận chúa cùng hoàng thất, khẳng định sẽ không đứng bên này với công tử, đến lúc đó nàng ấy tố giác công tử, chúng ta liền xong rồi......"
Đúng vậy, còn không phải quá có lý hay sao? Mục Tân Hồng oán hận vỗ đùi, quay đầu nhìn về phía Nguyên Sách.
Lại thấy Nguyên Sách vẫn đang cười cười không nói gì, khói mù trên gương mặt hắn toàn toàn bị quét đi, tươi tắn như tắm mình trong gió xuân, xuân phong đắc ý, đắc ý đến vênh váo.
"............"
Mục Tân Hồng cùng Thanh Tùng chậm rãi nhìn nhau liếc mắt một cái ——
Đầu của Thiếu tướng quân / công tử chỉ sợ cũng hỏng rồi.
*
Đang lúc hoàng hôn, trong tây sương phòng, Nguyên Sách ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn người nằm giường đàn ngủ yên.
Hương an thần đã tắt hồi lâu, người nên tỉnh lại rồi.
Lý Từ Phong ắt hẳn phán đoán không có sai, trước mắt chỉ còn một nghi vấn cuối cùng ——
Nếu như sự nhận lầm này của nàng là do ký ức bị xáo trộn, vậy mảng ký ức này là từ đâu mà tới?
Nguyên Sách híp híp mắt, đang tính xem phải làm như thế nào để biết rõ ràng chuyện này.
Nghỉ ngơi ngủ hết một ngày, người trên giường đã dưỡng về sắc mặt hồng hào tươi tắn, hàng mi dài đen nhánh lẳng lặng phủ qua mắt, chỉ là mày vẫn nhíu lại như cũ, khóe miệng cũng hạ xuống, giống như còn đang giận hắn.
Nguyên Sách vươn tay lên, dùng mặt trong ngón cái cố vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày kia.
Cặp mắt bên dưới lông mi thế mà run rẩy mở to ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tay Nguyên Sách dừng lại trên giữa mày người ta, đối diện với ánh mắt ngây thơ chưa tỉnh hẳn của Khương Trĩ Y, thấy nàng mê mang đến phảng phất không biết mình đang ở phương nào, trong lòng phát lên cảnh giác.
Lý Từ Phong nói chứng ứ máu của nàng đã thuyên giảm hơn trước nhiều, khó trách dạo gần đây nàng lại vì mình không nhớ rõ chuyện trước kia mà sinh lòng hoài nghi, đừng nói hôm nay cảm xúc bị dao động quá mạnh, khí huyết dâng lên, liền khôi phục lại như lúc ban đầu chứ?
Nguyên Sách thử thăm dò nhìn chằm chằm nàng nói: "Tỉnh rồi?"
Nháy mắt tiếp theo, một bàn tay trắng như tuyết chậm rãi nâng lên, lưu loát bang một cái phủi bay cái tay hắn đang dừng trên giữa mày của nàng.
Nguyên Sách do dự nhìn tay mình bị đánh một cái, nhưng nhìn qua, lại thấy Khương Trĩ Y dùng đôi mắt tức giận đến nổi lửa nhìn mình như nhìn một kẻ phụ bạc tội ác tày trời, liền quay đầu đi cười khẽ ra tiếng.
Khương Trĩ Y ngơ ngác chớp chớp mắt: "Ngươi còn cười? Ta bị ngươi chọc tức đến hôn mê, ngươi còn có mặt mũi cười?!"
Nguyên Sách quay người lại, rồi dường như hồi lâu đã chưa từng thoải mái như thế, cười đến hai vai run lên.
Khương Trĩ Y vừa ngốc ra lại nghi ngờ, giận sôi máu, đứng dậy từ trên giường: "Thẩm Nguyên Sách, ngươi đừng quá đáng quá!"
Nguyên Sách thu nụ cười lại, quay người nhìn lại: "Sao lại kêu cả tên lẫn họ?"
"Bởi vì ta đang tức giận a ——!"
"Kêu khác đi."
"?"
Nguyên Sách hất hất cằm: "Bốn chữ."
Khương Trĩ Y sửng sốt phản ứng lại, khi nhận ra bốn chữ đó là chữ gì, tức đến phì cười: "Ta