Màn đêm buông xuống, ánh trăng rực rỡ, tiếng côn trùng xào xạc kêu, dưới tán cây cổ thụ trong đình viện, hoa cỏ khẽ lắc lư theo gió.
Ánh nến lấp lánh dưới đình hóng gió, Nguyên Sách cùng Khương Trĩ Y ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn đá, trầm mặc một lúc lâu, mắt lộ ý thăm dò hỏi: "Đây là cái nàng nói......!Mưa gió chung thuyền, sống chết có nhau?"
Hai bả vai Khương Trĩ Y khẽ cong lên giữ thăng bằng, đôi tay chắp lại trước người, tư thái đoan trang mà gật đầu: "Như thế nào, nhanh như vậy liền hối hận sao?"
Nguyên Sách rũ mắt xuống, nhìn cái bàn ăn trước mặt không khác gì chiến trường mới trải qua một trận mưa tên lửa khói mà hắn đã thấy rất nhiều lần, nhìn kỹ dĩa thịt không biết làm món gì mà cháy đen như than, còn dĩa cá không biết cá gì đã nát như đất vụn, lại còn tô canh đục như nước phù sa đang trôi nổi một thứ gì đó đen đen không rõ.
Người biết chuyện còn biết đây là cơm chia tay, ai không biết, còn tưởng rằng là cơm chặt đầu......
Nguyên Sách chậm rãi ngẩng đầu lên: "Có lẽ...!gió lớn chưa thổi qua?"
Khương Trĩ Y cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất: "Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ, hai cái chân này của ta bước vào phòng bếp."
Nguyên Sách theo ánh mắt nàng nhìn về đôi hài trắng đính trân châu to trên bàn chân của nàng, gật gật đầu.
Lúc đầu khi mới bước vào thì màu trắng, nhưng khi bước ra thì đã đen đến mức tưởng như không thể mang được nữa.
"Cũng là lần đầu tiên đôi tay này của ta, không sợ khó khăn, lên núi đao, xuống biển lửa, còn đưa vào trên chảo dầu."
Nguyên Sách nhìn về phía hai bàn tay với mười ngón thon dài như cọng hành, móng còn sơn màu hồng rất trau chuốt mà nàng đang mở ra, lại gật đầu một cái.
Nếu hắn không đếm sai, đôi tay này mới vừa rồi đã rửa hết bảy lần mới khôi phục lại như ban đầu.
Khương Trĩ Y giơ đôi mắt lóng lánh lên, ủy khuất nhìn hắn: "Ta vượt lửa qua sông như vậy, tất cả đều là vì chàng."
Nguyên Sách lại gật đầu thêm ba cái: "Ta rất cảm động."
Khương Trĩ Y cầm đũa lên, gắp lấy một miếng thịt bị cháy khô đét: "Vậy nếu đã mưa gió chung thuyền, sống chết có nhau, không bằng chúng ta cùng nhau......"
Nguyên Sách không quá xưm trọng chuyện ăn uống, ngày tháng phiêu bạc nơi sơn dã, no bụng đã là thỏa mãn, nhưng những ngày tháng đó cho dù có khổ sở đến bao nhiêu, thì cũng bất quá là do hắn không rảnh đi săn, hái quả dại đỡ đói, còn chưa đến mức phải ăn như vậy......
Gân xanh trên thái dương Nguyên Sách nhảy dựng, im lặng một lát, chần chờ kéo tay áo cầm đũa lên: "......!Được."
Mỗi người gắp một miếng thịt đến bên miệng, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách cầm đũa nhìn chằm chằm lẫn nhau, ấp ủ thật sâu mới hít vào một hơi, do dự một lát ——
"Thôi, chàng nói rất đúng," Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm miếng thịt khô cháy đủ có thể phá hủy ý chí người, gác đũa xuống, "Mưa gió kiểu này, không chịu cũng được, có tâm ý là được rồi."
Một hơi Nguyên Sách hít vào kia chậm rãi chìm vào đan điền: "Có chứ, đều ở trong lòng A Sách ca ca của nàng."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, nâng tay lên, vỗ tay hai cái.
Một hàng tỳ nữ như nước chảy nối đuôi nhau mà vào, dọn xuống một bàn đồ ăn đen thui, đổi thành bàn tiệc đủ mọi màu sắc lên, trước tiên còn đem một chén da heo hầm đặt ngay trước mặt Nguyên Sách.
Da heo căng mọng trong suốt, mềm dẻo trơn trượt còn chìm trong nước sốt đỏ rực, phối với những cọng mì ngon miệng, còn có dưa leo xanh thái sợi li ti nhìn vô cùng ngon mắt.
Khương Trĩ Y duỗi tay chỉ: "Đây là nước sốt mà ta theo lời trong phòng bếp, một phân một hào phối liệu rất chính xác, tự mình chế biến ra, cái này tuyệt đối có thể ăn được."
Nguyên Sách cúi đầu hơi hơi sửng sốt: "Vì sao lại là da heo hầm?"
"Chàng không phải thích ăn cái này sao?" Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn hắn.
Nguyên Sách mới nhớ lại lúc tháng tư khi ra ngoài đi ban sai, khi quay về liền muốn bí mật cho nàng một cái kinh hỉ, thuận miệng nên bịa chuyện mình bị món da heo hầm ở Kim Thành vướng chân trong thư.
Kỳ thật mấy món đồ ăn dân gian như da heo hầm này, đâu đâu ở Hà Tây mà chả có, bất quá là đêm đó trước khi lên đường, hắn tùy tiện ăn món này lót bụng nên mới nhớ ra thôi.
Nếu thật muốn nói cho chính xác, đồ ăn trên thế gian này với hắn mà nói, chỉ có có thể phân làm hai loại, chống đói được và không quá có thể chống đói, thật sự không quan tâm tới có cái gì thích hay không, nhưng mà ——
Nguyên Sách chớp chớp mắt, cầm đũa gắp lên một miếng da trong chén: "Từ tối nay, thì đúng."
Gió đêm thổi nhẹ, trong đình hóng gió ánh nến lay động, hai người dùng một bữa cơm mà lâu đến địa lão thiên hoang, sau khi kết thúc, Khương Trĩ Y đứng dậy đi tắm sạch trước một bước, nói muốn rửa đi một thân mùi khói.
Nơi xa ngọn đèn dầu rã rời, Lý Từ Phong đã đợi hồi lâu thở dài bước lên trước: "Còn chưa ăn không nữa, ta thật muốn tới ăn giúp các ngươi."
Nguyên Sách liếc mắt ngó hắn: "Chỗ nào có lộc ăn của ngươi?"
Lý Từ Phong đã sớm tới, Nguyên Sách cũng đã sớm thấy, nhưng mà nếu Lý Từ Phong vẫn chưa tiến vào, thì không phải việc gấp, hiếm khi được cái người này hiểu chuyện, thông cảm cho đôi tình nhân sắp chia xa, Nguyên Sách cũng liền không để ý hắn.
"Phương thuốc đã đưa ra rồi, mấy bệnh phổi mày lúc nặng lúc nhẹ không biết chắc được, ta đã dặn dò kỹ lưỡng học đồ của ta rồi, bảo hắn ngày mai theo quận chúa hồi kinh." Lý Từ Phong ngồi xuống trên ghế đá.
"Biết rồi, việc này còn cần ngươi cố ý đi một chuyến nói với ta?"
"Thuận đường lại đây nhìn xem bộ dáng Thẩm Thiếu tướng quân thất ý là như thế nào."
"Ta có gì ý gì bị thất?" Nguyên Sách chỉ chỉ cái chén mì ăn đến sạch sẽ ở trước mặt, "Ta có da heo hầm do vị hôn thê ta đích thân làm cho ăn, ngươi có sao?"
"Da heo hầm ăn nhiều cũng không sao, nhưng mà nếu nhị vị đây có ý bạch đầu giai lão với nhau, ta kiến nghị xin đừng ăn cái bàn đầy đồ ăn cháy đen ban nãy."
" Ta sao lại có thể ăn mấy thứ như vậy?"
"Phải không? Ta cho nếu miệng người ta xuất đỗ chiêu, một câu A Sách ca ca , mạng ngươi đều có thể cho nàng."
Nguyên Sách nheo mắt lại thúc giục: "Rốt cuộc tới đây làm gì?"
Lý Từ Phong lấy từ trong tay áo rộng ra một cái tráp: "Nếu Quận chúa vừa vặn phải về kinh —— có một món đồ vật, làm phiền thiếu tướng quân nhờ quận chúa thay ta mang về kinh thành."
Nguyên Sách hừ cười một tiếng: "Mang đi chỗ nào ở kinh thành?"
"Vị hôn thê ta đơn thuần, không hiểu nhân tâm phức tạp của các người."
Lý Từ Phong lắc lắc đầu, mang theo tư thế có việc nhờ người thở dài, gằn từng chữ một nói: "Phủ công chúa."
"Vị công chúa nào?"
"Bảo Gia công chúa."
Nguyên Sách nhận lấy tráp: "Sao bỗng nhiên nhớ tới chuyện tặng lễ?"
"Tháng bảy là sinh thần của nàng, từ tháng giêng đã đòi ta rồi."
Nguyên Sách như suy tư gì gật gật đầu, thấy Lý Từ Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, gọi hắn lại: "Lời nói của người ta bốn tháng trước mà lúc này ngươi vẫn còn nhớ?"
Lý Từ Phong quay đầu: "Thiếu tướng quân có gì dị