Nguyên Sách mau chóng mang thuốc mỡ từ chỗ Lý Từ Phong tới, ngồi ở mép giường khẽ khàng bôi lên vết đỏ trên cổ Khương Trĩ Y: "Có đau không?"
"Nói không có bị gì mà chàng lại không tin......" Khương Trĩ Y không biết đáp hắn đến lần thứ mấy, "Vậy đau, đau muốn chết, đau đến muốn cắn chàng!"
Nguyên Sách khẽ nhíu mi tiếp tục bôi thuốc cho nàng, Khương Trĩ Y thấy hắn có biểu tình khổ đại cừu thâm này, hoài nghi rằng nếu có thể, sợ là hắn sẽ tự cắn chết chính bản thân mất.
Nguyên Sách lau thuốc mỡ còn sót lại trong lòng bàn tay, nghiêng cổ qua: "Nàng cắn đi."
Khương Trĩ Y tiến lên, nhắm vào hầu kết hắn, cắn một ngụm.
Hàm răng chạm vào hầu kết không đau nhưng lại kích lên một cơn rùng mình ngứa ngáy, tay Nguyên Sách gác trên đầu gối chợt căng thẳng: "......!Ai bảo nàng cắn chỗ này?"
"Quân doanh trọng địa, nàng muốn ta dẫn đầu phá giới?" Nguyên Sách rũ mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Chàng có muốn phá ta cũng không cho đâu, trước mắt còn vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm."
Khương Trĩ Y chỉ một tay ra bên ngoài trướng: "Bổn quận chúa muốn đi xem mặt trời mọc."
Hai khắc sau, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách cưỡi trên một con ngựa, được hắn ôm lấy từ phía sau, theo đường núi loằng ngoằng uốn lượn mà đánh ngựa chạy về phía trước.
Ngựa chạy không mau, những cơn gió sau cơn mưa mang theo hơi nước nhẹ nhàng phất tới, không lạnh cũng không buốt, vừa lúc hợp lòng người.
Nhìn không trung từ âm u đang chuyển dần dần thành màu xanh xám, Khương Trĩ Y quay đầu lại nói: "Trời cũng sắp sáng rồi, chàng cưỡi chậm như vậy, có thể lên đến đỉnh núi trước khi mặt trời mọc sao?"
Nguyên Sách liếc nàng một cái: "Cưỡi nhanh thì làm nàng chóng mặt, ngày mai chân cũng không đứng vững, người ta cho rằng ta đã làm gì nàng thì sao."
Khương Trĩ Y yên lặng xoay đầu trở về, tằng hắng giọng chuyển chủ đề: "Chàng không hỏi chuyện ta cùng tứ điện hạ sao?"
"Ta cũng muốn nói cho rõ ràng, giao tình của ta cùng hắn chỉ đến khi ta chừng mười tuổi, lúc ấy căn bản cái gì cũng không hiểu, chỉ nghĩ hắn là bạn chơi cùng mà thôi.
Hắn nhớ kỹ ta không ăn sủi cảo, có thể là do cái kiêng ăn này của ta quá đặc biệt, rốt cuộc ai ăn tết mà không ăn sủi cảo chứ."
Nàng lúc đó thì trẻ người non dạ, nhưng Tề Duyên lớn hơn nàng đến năm tuổi, sao lại không hiểu gì.
Nếu vị tứ hoàng tử này chỉ đơn thuần xem nàng là bạn chơi cùng, liền sẽ không cố tình lảng tránh sau khi từ chối hôn sự cùng nàng, cũng không còn lui tới với nàng, cũng sẽ không lộ ra thần sắc phức tạp sau khi nghe nàng nói câu "Người sẽ thay đổi, ta hiện giờ đã không còn giống như ta lúc trước ", càng sẽ không có chuyện ủ dột rũ mi xuống khi nhìn thấy hai người bọn họ tình chàng ý thiếp.
Không trung từ màu xam xám đã bắt đầu chuyển sang làm cam đậm, phía chân trời đã nổi lên một vòng sáng le lói đỏ rực, Khương Trĩ Y thúc giục Nguyên Sách: "Ngựa này của chàng có được không vậy, đi không nổi thì thả ta xuống đất đi, mau lên, mau lên!"
Nguyên Sách giơ tay ra roi, chiến mã đen nhánh chợt vù đi như gió, Khương Trĩ Y nắm chặt yên ngựa, kinh hô lên một tiếng, lại bị một cánh tay kiên cố ôm lấy eo, kéo người vào trong lòng ngực.
Cảm giác cả người bị xóc nảy đến sắp bay lên trời, trái tim Khương Trĩ Y kinh hoàng, mái tóc đen được cột thúc lên bay loạn trong gió: "Cũng không bảo chàng nhanh như vậy nha!"
Nguyên Sách nhướng nhướng mi: "Ai bảo nàng nói nó không được? Ngựa cũng có tự ái."
"Có tự ái rốt cuộc là ngựa hay là chàng vậy!" Mắt thấy đỉnh núi đã xuất hiện trước mặt, nhưng dây cương trong tay Nguyên Sách cũng chưa xả một chút, cứ như vậy mang theo nàng, nghiêng nghiêng chạy băng băng qua một vòng cong đỉnh núi như một cơn gió, Khương Trĩ Y kinh hoảng hô thất thanh, "Chúng ta sẽ rớt xuống vách núi mất! Ta sẽ không trở thành người đầu tiên trong sử sách cùng tình lang xem mặt trời mọc không cẩn thận tuẫn tình đâu! Nếu sau này sử sách Đại Diệp ghi lại một chuyện như vậy, thì mặt mũi
Vĩnh Doanh quận chúa ta đều mất hết rồi ——!"
Tiếng Nguyên Sách cười vang trong gió: "Đáng tiếc ta không thể cùng vị hôn thê mất mặt đến như vậy được."
"......"
Người không lưu lại họ tên ở đâu cả đúng là không có gì phải sợ hãi.
Người không sợ hãi lại giơ tay ra một roi, chiến mã chạy băng băng lên thẳng đỉnh núi như bay, Khương Trĩ Y thét chói tai, nhắm chặt mắt lại: "A ——!"
Hét mãi đến khi giọng nói phát ách, yết hầu bốc khói, vó ngựa bỗng nhiên cao cao giơ lên một cái ngừng lại, Khương Trĩ Y thở hồng hộc mà nắm chặt yên ngựa, gom ba hồn bảy vía đã vỡ thành từng mảnh của mình lại.
Nguyên Sách vừa xả dây cương vừa quay đầu ngựa: "Mở mắt."
Khương Trĩ Y mở mắt ra, vừa nhấc đầu, đúng lúc nhìn thấy lằng sáng óng ánh vạn trượng xé rách tầng mây, rải ấm áp xuống thiên địa mênh mông, thái dương vừa mới chui ra từ trong dãy núi hoành tránh nối tiếp nhau, giây lát sau, sương mù tan đi, ánh mặt trời toả sáng rực rỡ.
Khương Trĩ Y nhìn phía chân trời chói mắt, chậm rãi phục hồi nhịp thở, lẳng lặng nhìn một lát, bỗng nhiên quay đầu lại: "Đỡ chút nào chưa?"
Nguyên Sách sửng sốt, ánh mắt chuyển ra khỏi phía chân trời, rũ mắt nhìn nàng: "Cái gì?"
"Khi còn nhỏ, có một lần ta gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại, sợ hãi đến ngủ không yên, a cha liền dẫn ta đi xem mặt trời mọc, a cha nói, thứ yêu quái đáng sợ trong mộng đó đến từ chính tâm ma chúng ta, nếu lòng ta chính trực, liền có thể nhìn thấy ánh mặt trời, những thứ đáng sợ cũng sẽ không tới gần chúng ta." Cũng đã lâu Khương Trĩ Y không nhớ tới mấy chuyện cũ này, vừa rồi nhìn thấy Nguyên Sách gặp ác mộng mới nhớ lại, "Ta dẫn chàng đi xem mặt trời mọc, ác mộng của chàng có thể tan đi một chút không?"
Ánh mắt Nguyên Sách hơi lóe, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trong ánh mắt đó, còn có cả bóng dáng của hắn.
Những hình ảnh ẩm ướt âm u trong mộng lại lần nữa hiện lên trong óc, Nguyên Sách chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phương hướng kinh thành nơi xa xôi, ánh mắt như xuyên qua vạn dặm, nhìn thấy cả tòa thâm cung nguy nga lạnh băng kia.
Năm đó phụ thân còn chưa kịp san bằng thâm cung kia, tiên đế liền đã băng hà, vì thế phụ thân đem mối thù hận giận đối với một người mà giận chó đánh mèo lên tất cả những ai giống như người kia, còn nói cho hắn, bọn họ đều đáng chết như nhau.
Lúc ban đầu, khi hắn đi vào tòa thành gọi là "Trường An" kia, kỳ thật là muốn kết thúc nó, muốn hủy diệt tòa thâm cung cùng tất cả những kẻ cao cao tại thượng đó, có lẽ trong số đó cũng bao gồm cả Khương Trĩ Y mà hắn chưa từng gặp mặt.
Hắn muốn huỷ hoại những kẻ nắm sinh tử người khác trong lòng bàn tay, những kẻ giẫm đạp lên nhân sinh giẫm đạp con kiến, điên đảo cái vương triều mà bọn chúng khổ tâm kinh doanh, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện ngồi lên cái vị trí chí cao vô thượng kia.
Trước khi đi vào tòa thành kia, hắn từng vô số lần tưởng tượng đến kết cục của một ngày kia.
Vào một khắc cung tường sụp xuống, đất đá vỡ vụn, cung điện rơi vào lửa lớn hừng hực, hết thảy đều tan thành tro bụi kia, có lẽ hắn cũng cùng tòa thâm cung kia táng thân biển lửa, kết thúc cuộc sống không còn ý nghĩa của chính hắn.
Tối nay là lúc hắn cách cái kết cục này gần nhất.
Ngàn dặm cần vương, mang binh đến tận đây, sẽ không bao giờ còn cơ hội nào tốt hơn đêm nay nữa.
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, thì tất cả những chiến sĩ cho một tên phụ thân bồi dưỡng đó, sẽ vì hắn máu chảy đầu rơi, chiến đấu anh dũng.
Nhưng mà, cái kết cục đó chú định không thuộc về một người tham sống sợ chết.
"Đáng thương cho thây cốt trôi dạt bờ sông, mà vẫn tham luyến nhớ về người trong mộng", khi hắn đọc hiểu câu thơ này, hắn liền càng ngày càng tham luyến được sống, cũng càng ngày càng muốn đem có hội được sống để lại cho những chiến sĩ đã có người chí thân chí ái.
Hắn biết rõ, cho dù tối nay không có một phong thánh chỉ kia, không có đại quân kinh thành tập trung tại vùng phụ cận này, không có tứ hoàng tử ám chỉ, hắn cũng sẽ không mang bọn họ đi lên con đường kia.
Hắn tay nắm dao mổ, đi từng bước một tới gần tòa thâm cung được phụ thân miêu tả là tội nghiệt sâu nặng kia, lại vì một chuyện ngoài ý muốn nửa đường từ trên trời giáng xuống, bị đẩy về phương hướng ngược lại với kết cục mà hắn đã chuẩn bị ngược lại.
Có lẽ không phải hắn không hận, chỉ là hắn càng muốn được yêu nhiều hơn.
Phụ thân chưa bao giờ dạy hắn yêu, hoá ra là bởi vì sợ khi hắn có được nó, thấy được ánh sáng, liền