Đêm khuya tĩnh lặng, hai "bộ xương khô" ăn mặc đơn bạc nằm song song cạnh nhau trên giường, không nói một lời mà nhìn chằm chằm lọng che trên đỉnh đầu, thật lâu mà không có ai lên tiếng.
Khương Trĩ Y trăm triệu lần không nghĩ tới, vốn nên là một đêm triền miên lâm li lại trở thành gió êm sóng lặng đến mức này.
Mới vừa rồi nàng cũng nghĩ, lúc trước nàng bị hắn thấy tâm y, ngoại trừ thẹn thùng còn ở lo lắng không biết hắn có chê tâm y của mình hay không, có lẽ hắn cũng có băn khoăn giống như vậy chăng?.
Tuy nàng chưa có kinh nghiệm gì, cũng không thấy toàn cảnh, nhưng vẫn không tiếc lời ca ngợi, khích lệ hắn một phen.
Nào biết càng khen người lại càng thêm mất hồn mất vía, bước chân càng cứng đờ.
Khương Trĩ Y âm thầm cân nhắc vấn đề ở chỗ nào, mơ hồ nhớ lại sau lưng tập tranh mà Bảo Gia a tỷ lúc trước đưa tới hình như còn một ít chú giải, lúc ấy không có mặt mũi xem, nên giờ nhân lúc Nguyên Sách tắm gội, liền lặng lẽ gọi Kinh Chập tới, bảo nàng ta mang quyển 《 phong nguyệt 》 kia qua.
Mở ra vừa thấy, liếc mắt qua trái một cái liền mặt đỏ tai hồng, liếc mắt qua phải một cái liền chấn động lôi đình, trợn tròn mắt lại há hốc miệng, rốt cuộc cũng hiểu được nam tử dễ dàng bị trêu chọc đến cỡ nào, bị trêu chọc đến quá sức mà không được thư giải, sẽ rất khó chịu.
Khó trách Nguyên Sách ngồi trong phòng tắm bình tĩnh lâu như vậy mới ra tới, sau khi ra rồi còn giữ khoảng cách với mình một khoảng, nước sông không phạm nước giếng.
Cả đầu Khương Trĩ Y đang chỉ nghĩ mấy thứ này, gương mặt bỗng nhiên nóng bừng lên, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đánh vỡ yên lặng, muốn hỏi xem hắn còn khó chịu không ——
Khương Trĩ Y chậm rãi quay đầu đi, thấy cái gương mặt sắc cạnh như đao tước rìu đục của Nguyên Sách căng chặt thành một đường, khuôn ngực bên dưới chăn lại ẩn ẩn phập phồng, giống như đang chứa một cơn thuỷ triều đang lắc lư.
Khương Trĩ Y nhấp môi, khẽ hỏi:" Chàng thế nào rồi? Có cần ta giúp hay không?"
Một câu "Ta chả sao cả!" của Nguyên Sách nói được một nửa, chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng liền ngừng lại, bỗng nhiên quay đầu qua: "......! Giúp ta cái gì?"
Khương Trĩ Y kéo cao chăn che khuất mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi ta lâm thời ôm chân Phật, học trộm được một chiêu ——"
"?"
"Chàng cũng biết nếu muốn không khó chịu, có rất nhiều phương pháp, nhưng đều là trăm sông đổ về một biển, đơn giản nhất," Khương Trĩ Y vươn bàn tay mình ra, mở năm ngón tay ra quơ quơ, "Dùng tay là có thể......"
Nhìn chằm chằm năm ngón tay trắng nõn thon dài như đầu hành ngay trước mắt, gân xanh trên thái dương Nguyên Sách nhảy thình thịch.
Thấy hắn phảng phất như bị sững sờ, Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn hắn nghiêm túc lại chân thành: "Chàng không biết sao? Để ta giúp chàng, ta đã học xong......"
......!Nếu hắn còn không biết, thì hơn nửa năm nay hắn làm sao mà sống.
Mắt thấy cái bàn tay trắng muốt kia đã mò vào trong chăn, Nguyên Sách nhanh chóng xoay người, quay lưng về phía nàng, nhắm hai mắt cố gắng bình ổn cơn sóng triều mãnh liệt: "Không cần, ta đã tốt rồi."
Lại nghe người phía sau an tĩnh một lát, thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng không hẳn chỉ là để giúp chàng, kỳ thật là ta tò mò......"
Nguyên Sách mở mắt ra, da đầu tê dại mà cứng đờ người ở trên giường.
Thân thể mềm mại từ sau lưng dán lên, Khương Trĩ Y tiến đến bên tai hắn, giọng nói khẽ khàng kèm theo hơi thở nóng ấm tràn vào tai như vuốt mèo con cào vào lòng hắn: "Cho ta chơi chơi một chút, được không?"
Trong óc oành một tiếng vang lên, Nguyên Sách há mồm, nói không nổi một chữ "Được", cũng nói không nổi hai chữ "Không được".
Khương Trĩ Y lại xem như vậy là ngầm đồng ý, hơi chống người nhỏm lên, tay chậm rãi sờ s0ạng về phía trước, tìm được mép khố.
Nguyên Sách như nhập định, vẫn không nhúc nhích, cảm giác được cái tay kia thật cẩn thận từng tấc tìm tòi, từng chút một tiếp cận hắn, thì sợi dây đang căng thẳng trong óc đã căng ra như dây đàn.
Ngay thời khắc cảm giác được đầu ngón tay chạm vào chỗ nào đó, trong đầu Nguyên Sách nháy mắt điên cuồng chấn động, dùng chút ý chí cuối cùng sót lại để nắm lấy tay nàng, ngăn lại một phen: "......!Dơ."
Khương Trĩ Y cũng bị xúc cảm này làm cả kinh, đầu ngón tay run lên, trừng lớn mắt, khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám, nhẹ nhàng nuốt xuống, lời nói ra lại rất kiên định: "A Sách ca ca là người sạch sẽ nhất thiên hạ này."
*.
Truyện Phương Tây
Đêm hè, gió đêm thanh lạnh, xuyên qua khe cửa sổ nhỏ mà luồn vào trong phòng ngủ, thổi qua ánh nến trong phòng làm nó loạng choạng run lên.
Bên trong dần dần tràn ngập hơi thở ẩm ướt, từng tiếng th ở dốc từ lúc ban đầu còn dồn nén đến dần dần phóng túng, trở nên hung hăng giống như sắp ăn thịt người.
Nguyên Sách nằm thẳng ở trên giường, một tay để trong chăn, một tay ôm chặt lấy người trong lồ ng ngực, cằm ép chặt trên đỉnh đầu nàng.
Khương Trĩ Y hơi ghé vào ngực Nguyên Sách, lòng bàn tay nắm lấy thứ phiền toái, lại bị hắn bắt lấy tay, liền lui lui tới tới trong tấm chăn không một tia sáng, chôn gương mặt ửng hồng trong hõm vai hắn, nhắm chặt hai mắt.
Mặc dù nàng có mở to mắt cũng không thể nhìn thấy quang cảnh trong chăn, nhưng vẫn không dám nâng mí mắt lên một mảy may nào.
Cũng không biết đã đến lúc nào rồi, Nguyên Sách không thể nhịn được nữa mà cắn răng chộp lấy tay nàng, những động tác nhẹ nhàng như trêu như đùa liền biến thành sóng gió động trời như vậy, qua một lúc, tay mỏi đến độ sắp không còn cảm giác.
Thật là, trên giấy thì nói dễ lắm, nhưng một khi tự mình thực hành mới biết, bản thân nàng không được.
Viết có dăm ba câu, không phải bảo là rất đơn giản sao? Không ai nói cho nàng việc này lại mệt như vậy nha!
"Còn chưa tới lúc sao......" Giọng Khương Trĩ Y hơi có chút nức nở, thanh âm yếu ớt