Hôm sau, sau giờ ngọ, xe ngựa khoác ánh tà dương vàng óng ánh mà lộc cộc chạy vào thành Trường An, bên trong xe, Kinh Chập đánh thức Khương Trĩ Y đang ngủ gật, nói với nàng sắp về đến nhà rồi.
Đêm qua Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách náo loạn đến nửa đêm, sáng sớm lại thức sớm chia tay hắn, lên xe ngựa liền bắt đầu mệt mỏi rã rời, tranh thủ ngủ bù nửa canh giờ trên xe, mãi đến giờ phút này mới rốt cuộc lên chút tinh thần để ngồi dậy, thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ.
So với chiến sự căng thẳng ở những vùng bên ngoài, thành Trường An ngoại trừ trận cung biến xảy ra đầu tiên, thì cũng không phát sinh chiến đấu phóng hoả trong thành, hơn nữa để làm gương cho thiên hạ, liền khôi phục sinh kế trước.
Hiện tại nhìn lại, tòa thành tứ phương xa cách nửa năm này vẫn là bộ dáng như cũ lúc nàng rời đi, trên đường phố ngang dọc đan xen, quan to hiển quý đến bá tánh bố y qua lại nườm nượp, người bán hàng rong vẫn lảnh lót rao, nam nữ già trẻ, đám đông tấp nập, ngựa xe như nước.
Khương Trĩ Y nhìn cảnh phường thị chạy ngang qua cửa sổ, chỉ cảm thấy trải qua nửa năm quá nhiều sự kiện, trải qua sinh tử biệt ly, cũng đủ cho nàng cảm thấy dường như mình đã qua nửa đời, khi lại lần nữa trở lại tòa thành mà mình sống suốt mười bảy năm này, lại có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.
Xe ngựa một đường chạy về phường Sùng Nhân ở hướng Đông Bắc, rồi dừng lại trước cửa Vĩnh Ân Hầu phủ.
Trước Hầu phủ, hai thiếp thất của Vĩnh Ân Hầu đã mang theo tỳ nữ sớm đứng chờ ở nơi đó, mắt thấy Khương Trĩ Y vịn tay Kinh Chập xuống xe ngựa, vội vàng tiến lên đón, hành lễ: "Quận chúa đã trở lại, quận chúa một đường vất vả vì Hầu gia!"
"Hứa di nương không cần đa lễ, mấy ngày nay cữu cữu có khoẻ không?" Khương Trĩ Y một mặt hỏi thăm Hứa thị, một mặt dẫn Lý Từ Phong vào phủ, vội vàng đi về hướng bên trong.
Hứa thị đi theo bên cạnh nàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Hầu gia lúc trước từng dùng phương thuốc của Lý tiên sinh đây kê cho, quả nhiên là không còn sốt nữa, ho cũng giảm nhiều, nhưng cuối tháng sáu xảy ra chiến sự, hầu gia ngày đêm ưu tư, lại tái phát bệnh cũ, ho mãi không ngừng.
Y sư sợ Hầu gia ho đến hỏng phổi, chỉ có thể kê thuốc an thần để ngài ấy ngủ cả ngày, cho nên hiện tại Hầu gia rất ít khi thanh tỉnh.
Nhưng mà y sư bảo có mê mang như vậy cũng là do thuốc gây ra, nếu ngưng dùng thuốc sẽ tỉnh lại mà thôi, vấn đề là ở chỗ chưa tìm được cách trị dứt cơn ho cho Hầu gia."
Dùng thuốc an thần để áp chế cơn ho, tất nhiên là phương pháp trị ngọn không trị gốc, nhưng tạm thời có thể ổn định bệnh tình —— Trên đường về Trường An, Khương Trĩ Y đã thăm dò được tin tức, hỏi Lý Từ Phong, cũng được đáp án như thế này.
Khương Trĩ Y vội vàng theo Hứa thị vào chính viện, thẳng đến tẩm gian của Vĩnh Ân Hầu, đi vào liền nghe thấy một mùi thuốc nặng nề tanh nùng.
Vĩnh Ân Hầu ở trên giường lẳng lặng ngủ, sắc mặt vàng vọt, khóe môi bị loét, người ốm lại hơn so với tháng giêng không biết bao nhiêu, nhưng mà đắp một tầng chăn mỏng như thế, đều không còn nhìn thấy cái bụng to thường ngày.
Khương Trĩ Y không kịp nhìn cữu cữu thêm nhiều, mà vội vàng nhường chỗ cho Lý Từ Phong.
Lý Từ Phong xách theo rương thuốc tiến lên bắt mạch, khám qua một lát, lại xem xét bựa lưỡi, tròng trắng mắt của người trên giường, cẩn thận nghe hơi thở hắn để đánh giá phổi: "Bệnh phổi này của Hầu gia trì hoãn lâu rồi, xác thật có chút khó giải quyết, bệnh đi như kéo tơ, phải chậm rãi bảo dưỡng điều trị, nhưng mà xin quận chúa an tâm, ta khai một phương thuốc mới, dùng vài lần, liền không cần uống thuốc an thần nữa.
Nói cho cùng, thuốc uống nhiều quá cũng có tổn thương."
"Thật tốt quá," Khương Trĩ Y nhẹ nhàng thở ra, sau đó dặn dò tỳ nữ, "Đi lấy giấy mực cho Lý tiên sinh."
Lý Từ Phong ngồi vào bàn dài bên cạnh, đề bút chấm mực viết phương thuốc.
"May mắn quận chúa mang theo Lý tiên sinh tới," Hứa thị cảm kích nói, "Thiếp còn tưởng rằng kinh thành và vùng lân cận vẫn chưa thông đường, muốn tới phải tốn phí không ít thời gian, không nghĩ tới quận chúa tới nhanh như vậy."
Khương Trĩ Y tới nhanh như vậy tất nhiên là nhờ Nguyên Sách, ba ngày bước vào khu vực phụ cận kinh thành này tuy rằng ban đêm không cố sức đi, nhưng hành trình ban ngày thì không hề chậm trễ.
Đúng thật là quan đạo ở khu vực ngoài kinh thành có rất nhiều đoạn vẫn chưa thông, nhưng Nguyên Sách lại mang nàng băng thẳng qua các khu vực chiến sự, bằng đường núi mà tiến về phía kinh thành.
Không ngờ Hứa thị vừa dứt lời, một giọng nữ không tán đồng liền vang lên ở hành lang: "Nhanh chỗ nào chứ, làm ta đây đợi lâu như vậy!"
Hứa thị vừa thấy người tới, kinh ngạc đứng ngay dậy, vội cúi đầu cung kính hành lễ.
Ánh mắt Khương Trĩ Y sáng lên, mau mau đi ra ngoài đón: "Bảo Gia a tỷ!"
"Hồi kinh thôi mà cũng tinh phong huyết vũ đến như vậy, trên đường có bị thương không?" Bảo Gia chậm rãi tiến vào, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
"Ta đâu có sao," Khương Trĩ Y cũng xoay quanh công chúa Bảo Gia một vòng, nắm tay nàng ta, "Còn a tỷ thì sao, cung biến có bị chấn kinh không?"
"Yên tâm, ta một cái công chúa thanh danh bại hoại, không được sủng ái thì làm sao lọt vào mắt phản quân được." Bảo Gia vừa nói vừa nhìn về phía sau Khương Trĩ Y, thấy Lý Từ Phong ngồi ngay ngắn trước bàn dài, nước chảy mây trôi mà đặt bút viết viết, như điếc như mù mà chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
"Quân Y này của Huyền Sách Quân các ngươi còn chữa bệnh cho người ta được sao, lo chữa bệnh mắt mù tai điếc của mình trước đi."
Khương Trĩ Y quay đầu lại nhìn nhìn Lý Từ Phong, lại nhìn nhìn Bảo Gia.
Tháng ba gửi tin cho người ta còn gọi người ta "Từ Phong", giờ người đứng trước mặt liền biến thành "Quân Y này của Huyền Sách Quân các ngươi".
Lý Đáp Phong viết xong phương thuốc liền giao cho Hứa thị, đi lên trước vài bước, ánh mắt rơi xuống trên mặt Bảo Gia, cúi đầu chắp tay thi lễ: "Bái kiến công chúa."
Lý Từ Phong chuyển về hướng Khương Trĩ Y: "Quận chúa, tại hạ liền đi chuẩn bị thuốc cho hầu gia, xin lỗi không thể tiếp được."
Nhìn theo bóng dáng Lý Từ Phong rời đi, Khương Trĩ Y kéo Bảo Gia đang sắc mặt không vui qua, nhỏ giọng nói: "A tỷ đừng tức giận, Lý Quân Y tháng 5 liền đã chuẩn bị quà sinh thần cho tỷ rồi, còn nhờ ta mang về, nếu không có chiến sự, đã sớm đưa đến tận tay tỷ."
"Đồ vật liền ở ngay trong hành lý của ta này, đợi lát nữa ta bảo Kinh Chập lấy ra cho tỷ, Lý Quân Y chuyến này đến đây chủ yếu để chữa bệnh cho cữu cữu ta, mấy ngày này đều ở tại hầu phủ, khi nào tỷ muốn lại đây tìm hắn đều được!"
Bảo Gia trề môi: "Ai nói ta đi tìm hắn?"
Khương Trĩ Y cười khanh khách nói: "Vậy tìm ta, tìm ta được không? Nửa năm không gặp, ta cũng nhớ a tỷ lắm, mong a tỷ ngày ngày tới tìm ta ôn chuyện."
Bảo Gia trầm ngâm nói: "Vậy để a tỷ suy xét đi."
Vừa mới dứt lời, chợt nghe một tiếng "meo meo" thật đáng yêu vang lên, Khương Trĩ Y vừa quay đầu, liền thấy một cục bông tròn màu vàng mượt mà, béo lùn chắc nịch nhiệt tình mà nhào tới phía nàng.
"Uy Vũ!" Khương Trĩ Y cười khanh khách giơ cánh tay đón được con thú cưng nửa năm không thấy của mình, mới vừa nhấc tay muốn bế nó lên cao thì cánh tay lại đau xót, ai da một tiếng liền quay đầu trả con mèo cho tỳ nữ, lắc lắc tay.
Bảo Gia cả kinh: "Không phải nói không bị thương sao? Tay bị sao hả?"
Động tác lắc tay của Khương Trĩ Y chợt ngừng lại, cứng đờ chuyển mắt qua: "Không sao."
"Không sao cái gì chứ?" Bảo Gia xách cánh tay nàng lên, "Ta thấy ngươi là bị thương gân cốt rồi, Thẩm Nguyên Sách sao lại thế này, không bảo Lý Từ Phong xem cho ngươi sao?"
Ánh mắt Khương Trĩ Y hơi lập loè: "Không, không đến nỗi đó đâu, không có bị thương gân cốt gì cả, sáng nay hắn cũng xem cho ta rồi......"
Bảo Gia sửng sốt: "Sáng nay xem rồi, là đêm qua mới bị thương?"
"Ờm......" Khương Trĩ Y không mấy tự tin mà kéo dài giọng, "Cũng không phải bị thương, chỉ là mỏi thôi, nghỉ hai ngày là được......"
Bảo Gia mắt thấy khuôn mặt nàng đầy chột dạ, hồ nghi nói: "Mỏi hả, mỏi trong đêm chia tay, chẳng lẽ là tập tranh a tỷ cho ngươi, đêm qua ngươi chỉ mới nhập môn?"
Bảo Gia lắc đầu thở dài, tiếc hận nói: "Thật là phí phạm của trời."
*
Liên tiếp mấy ngày, Khương Trĩ Y ban ngày thì ở chính viện hầu bệnh, chiếu cố cữu cữu, ban đêm về Dao Quang Các nghỉ ngơi.
Phương thuốc mới của Lý Từ Phong quả có hiệu nghiệm, dùng mấy ngày là có thể chậm rãi giảm bớt thuốc an thần, vẫn luôn giảm đến cuối tháng, thì cố thể hoàn toàn ngừng thuốc an thần lại.
Sáng sớm hôm nay, Khương Trĩ Y mới vừa tỉnh dậy ở Dao Quang Các, chợt nghe tỳ nữ tới báo, nói hầu gia tỉnh rồi, liền vội vàng rửa mặt chải đầu, ăn mặc xiêm y rồi đi qua.
Vào phòng ngủ, thấy Vĩnh Ân Hầu êm đẹp ngồi ở trên giường, Khương Trĩ Y nước mắt lưng tròng nhào lên ôm lấy người: "Cữu cữu —— cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!"
Vĩnh Ân Hầu trước trận bệnh này đã biết nàng đang khởi hành về Trường An, mới vừa rồi khi tỉnh dậy cũng nghe người ta nói Khương Trĩ Y gần đây thức khuya dậy sớm chăm sóc hắn, liền giơ tay vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, suy yếu hít vào mấy hơi, hoãn giọng: "......!Con nói con xem, đứa nhỏ này, không ngoan ngoãn ở Hà Tây đi, một hai phải trở về thăm cữu cữu, may mà bình an không có việc gì, linh hồn nhỏ bé này của cữu cữu thật sự bị con doạ bay mất luôn!"
"Là linh hồn nhỏ bé của Y Y bị cữu cữu doạ bay mất mới đúng!" Khương Trĩ Y từ trong lòng ngực hắn bò dậy, "Cữu cữu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với con, nếu không phải Tiểu Mãn là đứa thành thật, con sợ có khi không còn gặp được cữu cữu nữa!"
Vĩnh Ân Hầu lắc đầu nói thầm: "Sớm biết cái con nha đầu kia thành thật như vậy, cữu cữu đã không bảo nó đi."
"Mấy chuyện ngoài ý muốn ai mà đoán trước được chứ, không nói mấy chuyện lặt vặt nữa, con trở về thăm cữu cữu, cữu cữu