Ánh sáng chiếu ra từ đèn đường mờ nhạt, dịu dàng lướt nhẹ qua trên thân thể hai người đang ôm nhau.
So với sự kinh ngạc vừa mới rồi, Chu Khởi lúc này đã hoàn toàn kịp phản ứng lại.
Hắn yên lặng hưởng thụ sự chủ động khó có được của Hứa Nùng, khóe miệng hơi hơi cong lên, mặt mày treo ý cười lười biếng.
Thật lâu sau, Chu Khởi cảm thấy thời gian cũng không không sai biệt lắm, liền ôm cô nói: "Vợ à, có chuyện muốn nói cho em biết, em không được tức giận nha."
"Vậy phải xem là chuyện gì." Hứa Nùng nói xong, dường như là nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, ngửa đầu nhìn Chu Khởi, "Anh lại lừa gạt em?"
"Nghĩ cái gì vậy hả?"
Chu Khởi đưa tay đặt lên đầu cô, ngón cái cọ cọ tóc mái trên trán cô hai cái, sau đó một tay khác đưa về phía sau, gõ hai cái lên cửa xe ở phía sau.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của mẹ Chu ở bên trong lộ ra.
"Con dâu!" Mẹ Chu mặt tràn đầy vui vẻ chào hỏi.
Hứa Nùng kinh ngạc một chút, ngay lập tức đẩy Chu Khởi ra, lui về phía sau một bước. Nhưng bởi vì động tác quá gấp gáp, bước chân lui về phía sau còn loạng choạng một chút, may mắn Chu Khởi phản ứng kịp thời, một phen kéo cô lại.
"Gấp cái gì, cũng không phải là chưa từng gặp."
Hứa Nùng nghe lời của hắn, theo bản năng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Chu Khởi nhìn điệu bộ làm ra vẻ tức giận này của cô, trong lòng lại là một trận ngứa ngáy.
Hắn lười biếng cong khóe môi, cười đến có chút hư, "Lần này nhưng không trách anh được, vừa mới rồi, em qua bên này ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không để lại cho anh."
Hứa Nùng biết hắn chính là cố ý, lời này nói ra ai tin chứ? Nhưng lúc này đang ở trước mặt người lớn, một câu phản bác cô cũng nói không ra.
Cô có thể cảm nhận được mẹ Chu vẫn luôn nhìn mình, nhất thời căng thẳng hai gò má nóng lên, cảm giác căng thẳng quen thuộc kia lại từ từ xuất hiện.
Mẹ Chu ngược lại so với hai người trẻ tuổi càng rõ ràng chuyện gì xảy ra, cho nên cũng không gò ép, giúp chuyển đề tài câu chuyện.
"Quần áo trên người Nùng Nùng quá mỏng, các con đừng đứng ngẩn ra ở bên ngoài nữa, nhanh lên xe đi!"
...
Có người lớn ở đây, Hứa Nùng ngồi vào ghế lái phụ cũng không hay, cho nên do dự một chút, vẫn là ngồi ở ghế sau với mẹ Chu.
Sau khi lên xe, mẹ Chu chủ động kéo tay của Hứa Nùng lại, nói đông nói tây tán dóc nửa ngày với cô, chốc lát nói chuyện buổi biểu diễn hôm nay, chốc lát hỏi cô chuyện chuyển khoa. Tán dương qua lại hơn nửa ngày, ngược lại là làm cho cảm giác xấu hổ của Hứa Nùng giảm đi không ít.
Cảm thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, nét mặt của mẹ Chu trở nên nghiêm túc.
"Nùng Nùng nha, mẹ xin lỗi con, lúc trước phối hợp với thằng chó con kia giấu diếm con, xin lỗi."
Hứa Nùng giật nảy mình, một là bởi vì xưng hô của mẹ Chu với cô khi nói chuyện, hai là câu xin lỗi này của mẹ Chu.
Khi còn bé lúc cha cô vẫn còn ở bên cạnh, sẽ cho cô sự tôn trọng lớn nhất, nhưng ông đã nhiều năm không còn ở bên cạnh nữa, loại cảm giác được người lớn đối xử nghiêm túc kia Hứa Nùng cũng đã lâu rồi không nhận được.
Lúc này, mẹ Chu đột nhiên trịnh trọng như vậy nhận lỗi với cô, ngược lại thật sự khiến cô có chút không biết làm thế nào.
Mẹ Chu dường như cũng không muốn cô trực tiếp mở miệng nói tha thứ linh tinh gì đó, sau khi nói xong câu nói kia, vỗ bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng mà bà vẫn nắm trong tay hai cái.
"Lừa người chính là không đúng, cho dù là lý do gì. Cho nên trong chuyện này, ngoài Chu Khởi phải nhận lỗi với con, mẹ cũng phải vậy.
Nhưng mà Nùng Nùng à, con tức giận thì tức giận, nhưng dù sao cũng không được kích động ly hôn. Thằng chó con kia của mẹ đã lớn như vậy rồi, trước giờ còn cho từng thấy nó để ý cô gái nào như vậy đâu, nó yêu con, rất yêu con, cái này mẹ là người ngoài cuộc cũng nhìn ra được.
Cho nên con xem, con có thể cho nó thêm một cơ hội bù đắp hay không? Vợ chồng son cãi nhau một chút rất tốt, nhưng nếu là tách ra lâu rồi, nhớ nhung này khó chịu biết bao a.
Còn có nha, chủ yếu là thằng nhóc này còn cả ngày ở nhà cũ giày vò chúng ta, trước kia có con quản lý nó, chúng ta cái gì cũng không cần bận tâm lo nghĩ. Gần đây con đột nhiên không cần nó nữa, nó lại biến thành phiền toái của chúng ta."
Phần sau Mẹ Chu phía nói rất thú vị, ngay cả Hứa Nùng nghe cũng nhịn không được nhếch khóe miệng.
Mẹ Chu vừa nhìn trạng thái này của con dâu mình, liền biết có hi vọng, vì thế lại nhanh chóng nói: "Vậy, thật không được thì như vậy đi, liền xem như người làm mẹ này, đem hắn uỷ thác ở chỗ con, mẹ có thể trả tiền!"
Lời này vừa rơi xuống, ngay cả Chu Khởi đang lái xe ở phía trước cũng nhịn không được.
Hắn thong thả lái xe, ánh mắt thuận theo kính chiếu hậu thoáng nhìn về phía Hứa Nùng ở ghế sau, nói: "Vợ à, nhanh bắt chẹt mẹ chồng em đi, bà ấy có tiền."
Hứa Nùng ban đầu vẫn không cảm thấy có cái gì, nhưng sau tiếng "Mẹ chồng" này của Chu Khởi, cô đột nhiên lại nóng mặt một trận.
Khẽ trừng mắt nhìn hắn một cái, cô nói: "Anh đừng nói lung tung."
Mẹ Chu thấy việc sắp thành rồi, thừa thắng xông lên, "Đứa bé ngoan, con có thể giúp đỡ mẹ tiếp tục quản lý nó không?"
Sau đó, sau khi Hứa Nùng gật đầu đồng ý, hứng thú của mẹ Chu càng tăng cao khác thường, xe một đường đi về hướng nhà cũ của Chu gia, miệng bà cũng vẫn luôn không rảnh rỗi.
Không khí không tệ, đưa mẹ Chu trở về nhà, Chu Khởi quay đầu xe, sau đó cũng không vội vã tiếp tục nhấn ga, ngược lại trực tiếp dừng ở bên đường.
"Vợ à, lên phía trước ngồi."
Hứa Nùng ngược lại không có gì bất ngờ, cô đặt đàn tỳ bà ngay ngắn trên ghế ngồi ở phía sau, sau đó xuống xe đi vòng qua, mở cửa xe ở bên ghế lại phụ ra.
Sau khi cửa xe mở ra, Hứa Nùng ngay lập tức nhìn thấy một gói đồ ăn vặt trên ghế phụ.
Cô kinh ngạc nâng mắt nhìn thoáng qua phía Chu Khởi, người đàn ông ở đối diện ngược lại phản ứng rất bình thường, thuận miệng nói câu: "Sợ em vẫn luôn chuẩn bị tiết mục chưa ăn gì, liền nghĩ mua chút đồ mà em thích ăn chuẩn bị, để em lót dạ."
Hứa Nùng nghe xong lời hắn nói, cái gì cũng không đáp, nhưng sau khi ôm đồ ăn vặt ngồi ở trên ghế lái phụ, trong lòng lại có thêm ngọt ngào.
Xe quay lại đường cũ, khi đến ngã tư, vừa vặn đèn đỏ vừa mới sáng lên, Chu Khởi đạp phanh bình tĩnh chờ đèn đỏ tắt.
Lúc này, Hứa Nùng vừa vặn mở ra một gói thịt cua, cô nhìn thoáng qua đèn đỏ, vẫn còn hơn ba mươi giây.
Nghĩ một chút, cô đưa thanh thịt cua kia đến bên miệng Chu Khởi.
"Nếm thử?"
Cô tươi cười nhìn hắn, vẻ mặt vui vẻ khiến Chu Khởi nhìn cũng cảm thấy tâm tình rất tốt.
Khuôn mặt tuấn tú khẽ nhích về phía trước, vừa muốn mở miệng ăn một chút, nhưng cô nàng nhà hắn lại bất chợt rụt tay lại, mắt thấy đồ sắp đến miệng, cứ như vậy bị cô rút đi.
Hứa Nùng nhịn cười, cầm thanh thịt cua cắn một miếng, sau đó đôi mắt cong cong nhìn về phía trước.
"Mùi vị thật ngon."
Con ngươi của Chu Khởi nheo lại một cách nguy hiểm, chớp mắt sau, động tác lưu loát nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, cơ thể chợt nghiêng về phía bên cô.
Môi Mỏng trực tiếp chặn lại cánh môi của Hứa Nùng, cô cảm nhận được chóp mũi của Chu Khởi truyền đến hô hấp nóng rực, chưa kịp phản ứng, khối thịt cua vừa cắn, còn chưa kịp nhai trong miệng cứ như vậy bị người đàn ông cướp đi.
Hắn từ từ ngồi thẳng người, nụ cười trên mặt vừa hư vừa khoa trương.
"Ừ, hương vị quả thật không tệ."
Hứa Nùng mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì nữa. Chẳng qua khi đánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng của cô không nhịn được lại hơi vểnh lên một chút.
Hai người tâm tình vui vẻ một đường lái xe về tới phía dưới nhà trọ, còn chưa kịp tìm chỗ dừng xe, Hứa Nùng bất chợt nhìn thấy ở cửa lớn của tiểu khu có một bóng dáng quen thuộc ——
Là bà Tạ.
Vẻ mặt vốn đang tươi cười của Hứa Nùng hơi hơi nhạt đi, cô tháo bỏ dây an toàn, cũng không quay đầu lại, trực tiếp nói với Chu Khởi: "Em tự mình giải thích, anh không cần đi xuống."
Tầm mắt của Chu Khởi lúc này cũng nhìn chằm chằm vào trên người bà Tạ ở bên ngoài, nghe xong lời Hứa Nùng nói, đáp lại: "Nghĩ cái gì vậy? Chồng chính là người lúc bình thường phải làm chỗ dựa cho em, có việc thì sao có thể để em một mình đối mặt?"
Nói rồi, động tác xuống xe còn nhanh hơn Hứa Nùng.
Bà Tạ ban đầu chỉ là nghĩ ở chỗ này ngăn cản Hứa Nùng, lại không nghĩ rằng cô sẽ cùng trở về
với Chu Khởi, trong lúc nhất thời có chút lúng túng, hoảng hốt.
Nhưng mục đích hôm nay tới là cái gì bà ta vẫn còn nhớ rõ, vì thế điều chỉnh một chút trạng thái, bà ta hơi có giọng điệu cầu xin, nói với Hứa Nùng: "Nùng Nùng, mẹ có việc muốn nói với con."
Bà ta sợ Hứa Nùng sẽ từ chối, cho nên lúc nói, còn cố gắng hết sức ép ra vài giọt nước mắt.
Hứa Nùng nhìn điệu bộ này của bà ta, trong lòng không nổi lên dù chỉ một chút gợn sóng.
Cô cũng không từ chối, gật gật đầu, "Đi thôi, gần đây có một quán cà phê."
Bà Tạ vừa nghe thế đôi mắt liền sáng lên, nhưng nhìn Chu Khởi ở bên cạnh có ý muốn đi theo bọn họ, nhanh chóng lại nói: "Cái đó, Nùng Nùng, mẹ muốn một mình nói chuyện phiếm với con, người ngoài thì đừng theo cùng đi?"
Hứa Nùng nhàn nhạt quét mắt nhìn bà ta một cái, ở trước mặt bà ta, nắm chặt tay Chu Khởi.
"Tôi cảm thấy giữa chúng ta không cần thiết phải nói chuyện đơn độc, anh ấy cũng không phải là người ngoài."
Bà Tạ nghẹn lời, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi đến quán cà phê, Hứa Nùng làm chủ gọi cho ba người ba cốc cà phê giống nhau, sau khi người phục vụ đem ba cốc cà phê đặt ở trước mặt từng người, Hứa Nùng cũng là người đầu tiên mở miệng.
"Đây hẳn là lần cuối cùng tôi đồng ý gặp bà, cho nên bà có lời gì, nhanh chóng một lần nói rõ ràng đi."
Bà Tạ có chút lúng túng sờ sờ cạnh của cốc cà phê, bà ta vốn đã chuẩn bị nói thật lâu, lúc này nhìn Chu Khởi ở đối diện, đột nhiên không biết nên làm sao mở miệng.
Phải một lúc lâu, bà ta mới lên tiếng, giọng nói mang theo tiếng khóc than.
"Nùng Nùng, mẹ cầu xin con, con để bạn trai của con bỏ qua cho Bùi gia, có được không?"
Bùi gia lần này triệt để gặp nạn.
Chuyện làm ăn lén lút của Bùi thị bị lộ ra dưới con mắt của quần chúng, Bùi Ngọc là đồng lõa, hình tượng càng là xuống dốc không phanh.
Trong một đêm, hai người đàn ông của Bùi gia đều ngã xuống.
Mà hôm qua, bà ta rất không dễ dàng gì cậy nhờ quan hệ, ra giá cao, nộp tiền bảo lãnh Bùi Ngọc ra ngoài, chính là muốn để hắn lại nghĩ cách.
Nhưng ai ngờ, sau khi Bùi Ngọc đi ra chưa tới nửa ngày, thì lại bị cảnh sát mang đi. Bà ta lén lút hỏi thăm một phen, dường như điều tra bên phía cảnh sát có chứng cứ mới, hơn nữa vô cùng quan trọng, trực tiếp liền có thể định tội cho cha con Bùi gia.
Bùi gia sụp đổ rồi, giấc mộng phu nhân nhà giàu của bà Tạ cũng vỡ nát, bà ta biết, bản thân chỉ cần van cầu Hứa Nùng có lẽ còn có thể ở bên cạnh cô, nương tựa vào Chu gia.
Nhưng là... Bà ta không cam lòng, cho tới nay đều là bà ta mang theo đứa con gái này qua ngày, nếu đột nhiên chuyển đổi vị trí, bà ta làm thế nào chịu được.
Vả lại, nhiều năm như vậy trong cái vòng luẩn quẩn này ở Bắc thành, người coi thường bà ta nhiều như thế, một khi Bùi gia sụp đổ, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức lao tới cười cợt, chế nhạo bà ta.
Bà ta chưa từng muốn loại cuộc sống bị người dẫm đạp ở dưới lòng bàn chân kia!
Nghĩ đến đây, cảm xúc của bà Tạ chợt kích động.
Bà ta nhoài người qua, lập tức nắm chặt tay của Hứa Nùng.
"Nùng Nùng? A? Mẹ van cầu con, con để cho bạn trai của con thu tay, có được không? Chuyện của Bùi gia chính là hắn một tay sắp đặt báo cho cảnh sát, chỉ cần hắn muốn, nhất định cũng có biện pháp giải thích! Mẹ cầu con! Cầu xin con!"
Lúc bà ta nói chuyện vô cùng kích động, sức lực khi nắm lấy tay của Hứa Nùng cũng rất lớn, có thái độ không để ý chút nào.
Trong lúc nhất thời, tay của Hứa Nùng bị bà ta cầm nắn đến thay đổi hình dạng, chỗ đầu ngón tay ghì chặt còn hiện lên dấu vết màu trắng.
Chu Khởi đau lòng nhíu mày, một giây sau, trực tiếp đưa tay kéo bà Tạ ra.
Hắn không cho Hứa Nùng cơ hội đáp lại, trực tiếp thay cô trả lời.
"Trước tiên không nói Bùi gia đã làm chuyện phạm pháp, hiện tại kết quả là quả báo xứng đáng. Chỉ nói tôi làm Bùi gia điểm này..."
Lúc Chu Khởi nói chuyện, mặt mày tất cả đều là lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo thái độ bức người.
"Tôi vì sao làm những chuyện này, người khác không rõ ràng, bà hẳn là rất rõ ràng đi? Theo lý thuyết loại chuyện bảo vệ cô nàng nhà ta này, ban đầu nên là do người làm mẹ là bà làm, bà lựa chọn không nhìn thì cũng thôi đi, hiện tại vậy mà còn trái lại, để cô ấy đi cứu những người đã từng ghét bỏ cô ấy như vậy? Nằm mơ đi?"
Sắc mặt bà Tạ lúc xanh lúc trắng, bị Chu Khởi chặn họng á khẩu, một câu cũng không trả lời được.
Nhưng bà ta không có ý buông tha, mà là tiếp tục đặt tầm mắt ở trên người Hứa Nùng, hy vọng cô có thể có suy nghĩ khác.
Hứa Nùng ngược lại rất bình tĩnh, cô ôm cốc cà phê, sưởi ấm lòng bàn tay.
Sau một hồi khá lâu, cô mới bình tĩnh mở miệng: "Lúc còn nhỏ, sinh hoạt phí của tôi đều là cha bỏ ra. Sau đó, ông ấy xảy ra chuyện, tôi theo bà tới Bùi gia, nhưng bình thường chi tiêu cũng là chi từ tài khoản mà cha để lại cho tôi. Cho nên thật sự tính toán, tôi không được cái gì từ chỗ bà. Nhưng mà, lát nữa tôi vẫn sẽ tìm thời gian chuyển chút tiền vào tài khoản của bà, cứ coi như tôi và bà là người có quan hệ huyết thống, mua cái ơn sinh thành của bà đối với tôi đi."
Nói xong, cô đặt cốc cà phê lên trên bàn, dắt tay Chu Khởi, liền muốn đi ra ngoài.
Bà Tạ thấy cô muốn rời đi, nóng nảy, nhanh chóng bổ nhào về phía trước, muốn bắt lấy cô, giống như là muốn bắt lấy hi vọng cuối cùng của mình.
Nhưng Chu Khởi căn bản không cho bà ta bất kỳ cơ hội nào, quay người lại trực tiếp đẩy bà Tạ sang bên cạnh, bà ta không đứng vững, theo đà ngồi bệt trên mặt đất.
Bà Tạ trước giờ chưa từng có thời khắc chật vật như vậy.
Lúc này bà ta ngồi dưới đất, vẻ mặt tiều tụy, trong hốc mắt trào ra nước mắt, ngược lại có vài phần chân thật.
"Nùng Nùng! Con không để ý đến mẹ sao? Con thật sự không quan tâm mẹ sao?!"
Bà ta khóc nức nở, gào đến đứt gan đứt ruột.
Mặt mày Hứa Nùng nhàn nhạt, ngay cả đầu cũng không quay lại, nhẹ giọng trả lời một câu: "Mấy ngày trước, tôi đã không có mẹ nữa rồi."
...
Lúc đi ra khỏi quán cà phê, bên ngoài tuyết mỏng nhẹ bay.
Đây là trận tuyết đầu tiên ở Bắc thành năm nay, tuyết rơi không nhiều, bay lả tả giữa không trung, lộ ra hương vị lành lạnh cũng có thể khiến cho người tỉnh táo.
Chu Khởi đau lòng vô cùng, hắn biết cô nàng nhà hắn cho tới nay đã trải qua cái gì, nhưng hôm nay cùng cô đối mặt một lần, vẫn là cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Một tay kéo cô tiến vào trong ngực mình, hắn giữ lấy đầu cô, khe khẽ hôn lên đỉnh đầu của cô.
"Vợ à, em đừng buồn."
Hứa Nùng rầu rĩ trả lời một câu: "Chu Khởi, em về sau chỉ có anh thôi."
Chu Khởi cảm giác cả trái tim của mình đều sắp bị người vặn xoắn đến vỡ nát rồi, lực ôm Hứa Nùng càng lúc càng chặt.
"Không đâu, chúng ta đã kết hôn rồi, cho nên người nhà của anh cũng là người nhà của em, bọn họ về sau sẽ cùng anh thương em, bảo vệ em."
Hứa Nùng không trả lời hắn, ngược lại lại nói một câu: "Chu Khởi."
"Ừ?"
"Chúng ta về sau đừng làm cho người kia thất vọng."
"Được."
"... Còn nữa, phải mãi mãi ở bên nhau."
Khóe miệng của Chu Khởi hơi nhếch lên, lại hôn cô một cái, "Đương nhiên."
( Hoàn chính văn.)