Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 67


trước sau

Những ngày cuối năm nay Hứa Nùng trải qua rất phong phú.

Ngoài một ít việc vặt ra, cô còn giải quyết xong chuyện chuyển khoa. Nhưng bởi vì thời gian có chút dở dang, vì thế sau khi lãnh đạo trường thương lượng cùng cô, quyết định đợi sau kỳ nghỉ đông, khai giảng rồi, lại để cô đến bên khoa đạo diễn học.

Hứa Nùng cảm thấy vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, sớm một chút muộn một chút cũng không sao, dù thế nào hiện tại cô cũng vẫn có thói quen kiên trì đi đến khoa đạo diễn bên kia học ké.

Ngược lại hai cô nàng Lưu Ngải và Trì Sa Sa sau khi nghe được tin tức này thì rất vui vẻ, dẫu sao bọn họ mới chơi với nhau chưa được bao lâu, nếu Hứa Nùng đi khoa đạo diễn bên kia rồi, ắt phải làm một sinh viên giỏi mỗi ngày chỉ biết đến học mà thôi, thời gian mấy người ở cùng nhau chắc chắn đã ít càng thêm ít.

Cho nên, thừa dịp Hứa Nùng vẫn chưa đi, bọn họ gần đây tận dụng mọi khoảnh khoắc dính cùng một chỗ, ba cô gái lúc ở trường gần như không khác cặp sinh đôi dính liền là mấy.

Thời gian rất nhanh đã đến ngày cuối cùng của năm, sau khi kết thúc một tiết học, ba cô gái đi đến nhà ăn.

Lúc ăn cơm, Trì Sa Sa cười đến mức vẻ mặt phơi phới vẫn luôn nhìn vào di động, Lưu Ngải ở bên cạnh "Chậc chậc" hai tiếng, lặng lẽ tiến đến trước mặt Hứa Nùng, nói: "Chắc chắn là nhắn tin với anh trai giang hồ nhà cô ấy, cô ấy xong rồi, cô ấy thật sự sắp ngã vào trong tay anh trai giang hồ kia rồi."

Anh trai giang hồ mà Lưu Ngải nói là Hoa Tí, đây là Trì Sa Sa gần đây đặt biệt hiệu mới cho hắn, cảm thấy ngang tàng lại thân mật, người ở bên cạnh nghe xong hai lần, cũng gọi theo cô.

Hứa Nùng cũng làm như thật gật gật đầu.

Tiếp đến, cô dường như nghĩ tới điều gì, quay đầu nói với Lưu Ngải: "Buổi tối cậu đi cùng bọn tớ ra ngoài chơi đi? Sa Sa và Hoa Tí cũng đi cùng."

Lưu Ngải còn chưa nói gì, ngược lại là Trì Sa Sa nghe tiếng trước ngẩng đầu lên.

"Cái gì mà đi cùng các cậu? Anh trai giang hồ nhà chúng ta nói buổi tối sẽ cùng tớ đơn độc đón giao thừa a."

Hứa Nùng có chút bất ngờ, đơn độc đón giao thừa? Vậy sao cô nghe Chu Khởi nói muốn đưa cô và nhóm huynh đệ của hắn cùng nhau đi chơi chứ.

Cô im lặng, cũng không đáp lại Trì Sa Sa, lật tay cầm lấy điện thoại di động, gửi WeChat cho Chu Khởi.

【 WeChat 】 Của Chu Khởi: Buổi tối không phải là cùng đón giao thừa với Hoa Tí bọn họ sao?

Bên kia cách mấy phút đồng hồ mới trả lời.

【 WeChat 】 Của Hứa Nùng: Không phải đâu vợ, mang em đi gặp huynh đệ khác của anh.

Hứa Nùng ở đầu này còn đang nghi hoặc, Chu Khởi ở bên kia lại gửi đến tin.

【 WeChat 】 Của Hứa Nùng: Cô gái này, chồng em trước mắt vì kiếm tiền nuôi gia đình, đã mệt đến mức ngã xuống đất không dậy nổi, mời em lựa chọn một cách nạp điện cho hắn.

A. Hôn hắn một cái.

B. Hôn hắn một cái.

C. Hôn hắn một cái.

D. Hôn hắn một cái.

Đến đi, đưa ra lựa chọn của em.

Hứa Nùng thật sự có chút dở khóc dở cười, người đàn ông này gần đây trình độ chơi xấu ngược lại là càng ngày càng cao, giống như cái WeChat hôm nay vậy, cô gần như mỗi ngày đều sẽ nhận được thứ tương tự.

Nghĩ một chút, đầu ngón tay trắng nõn của Hứa Nùng gõ gõ đánh đánh ra mấy chữ ở trên màn hình.

【 WeChat 】 Của Chu Khởi: Em chọn E, mặc kệ hắn ngã xuống đất không dậy.

【 WeChat 】 Của Hứa Nùng: Cô gái này, bởi vì sự nhẫn tâm của cô, dẫn đến chồng cô bắt đầu biến đen, để xem buổi tối hắn sẽ hung hăng khiến cô phải cầu xin tha thứ, mời cô chuẩn bị cho tốt.

Hứa Nùng ở bên này nhìn mấy chữ có tính ám chỉ mà Chu Khởi gửi tới, nhiệt độ trên hai gò má lập tức liền tăng lên.

Sau khi vội vàng đáp "Lưu manh", Hứa Nùng liền úp màn hình điện thoại lên trên mặt bàn, không để ý đến hắn nữa.

Hai người Lưu Ngải và Trì Sa Sa vẫn luôn yên lặng híp mắt quan sát cô, lúc này nhìn thấy hai gò má của cô ửng đỏ, ánh mắt dường như còn có chút lấp lánh, trong lúc nhất thời đều không kìm được "Chậc chậc" hai tiếng.

"Lưu Ngải, nhìn thấy chưa, sau này cũng đừng nói tớ ngược đãi chó nữa nhé, chân chính làm thịt chó nhưng là bạn học Tiểu Hứa của chúng ta. Cậu xem cô ấy, ánh mắt kia, sắc mặt kia, chậc, Chu soái ca... À không! Chu đại thiếu gia lại ở bên kia nói cái gì nha? Khiến cho cậu thành như vậy."

Thân phận của Chu Khởi Hứa Nùng cũng không giấu hai người, dù sao ngày đó Hứa Nùng phát hiện ra, Trì Sa Sa cũng đứng ở bên cạnh cô.

Sau đó, khi Hứa Nùng nói thật với bọn họ, hai cô nàng đều là trước tiên kinh ngạc, sau đó cảm thán, bọn họ thế nhưng cũng không nói mấy lời nói tầm thường như Hứa Nùng rất may mắn hay gì, ngược lại là cảm thấy, Chu Khởi một công tử con nhà giàu có thể vì theo đuổi Hứa Nùng, mà dày vò bản thân thành như vậy, sau đó một chút do dự cũng không có trực tiếp kết hôn lấy giấy chứng nhận với cô...

Đây hẳn là thật sự thích, thật sự yêu đi.

...

Hứa Nùng không thèm để ý tới lời chọc ghẹo của các cô ấy, quay đầu nhìn về phía Lưu Ngải.

"Nếu không, buổi tối cậu đi cùng bọn mình đi? Chu Khởi nói buổi tối bọn tớ quả thật không đi chơi cùng Hoa Tí bọn họ, nhưng... Hẳn là thêm một người cũng không sao đi, nếu không một mình cậu đón giao thừa cũng rất nhàm chán."

Lưu Ngải trực tiếp từ chối: "Đừng, tớ có thể không đi làm bóng đèn đi, hai người các cậu đều không cần để ý đến tớ, tự tớ có hoạt động của mình."

Nói rồi, cô cười hì hì lại bổ sung một câu: "Buổi tối tớ muốn đi giao lưu hữu nghị."

"Lại giao lưu hữu nghị?" Trì Sa Sa sửng sốt, "Lúc trước cậu không phải là có nam thần sao? Trần Minh kia thì sao? Không thích nữa?"

"Thích thì có ích lợi gì chứ, người ta một lòng dốc sức trên người hoa khôi giảng đường, tớ mới không cần làm cái lốp xe dự phòng yên lặng trốn ở góc phòng."

Lời này Hứa Nùng ngược lại tán thành, lúc trước Trần Minh vì Viên Sơ còn từng phá hỏng đàn tỳ bà của cô, lúc ấy ánh mắt nhìn Viên Sơ cũng hoàn toàn không giống như nhìn người khác.

Có điều, nếu Lưu Ngải đã nói có hoạt động khác, Hứa Nùng cũng không tiện miễn cưỡng nhất định phải mang theo cô ấy cùng đi.

Vì thế, buổi tối sau khi học xong, cô một mình đơn độc rời trường.

Chu Khởi lúc ấy đã chờ ở bên ngoài cổng trường rồi.

Hôm nay hắn lái chiếc siêu xe màu đen, tùy tiện trực tiếp đỗ ở cổng trường.

Lúc Hứa Nùng đi ra ngoài, hắn đang ngồi dựa vào phía trước của chiếc xe thể thao, một cái chân dài chống trên mặt đất, một chân gập lại đặt trên đầu xe.

Trên người hắn chỉ mặc một cái áo sơmi màu đen, đường vai phẳng phiu dễ nhìn, so với dáng vẻ nhàn nhã thường ngày của hắn, càng nhiều thêm vài phần sang quý của công tử nhà giàu.

Đứng bên cạnh hắn là một người trợ lý mặc đồ tây đi giày da, lúc này đang cầm túi văn bản vô cùng cung kính ở một bên chờ hắn, mà trong tay Chu Khởi thì cầm một phần văn kiện, đang lật xem.

Hứa Nùng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc làm việc, hôm nay nhìn, cảm thấy quả thật khí chất trên người so với trước đây khác nhau rất lớn.

Ít ra từ biểu cảm trên mặt mà nhìn, nhiều thêm một phần lạnh lùng và bình tĩnh mà chỉ có người ở phía trên mới có.

Chẳng qua, Hứa Nùng có chút không rõ, thời tiết lúc này lạnh như vậy, hắn vì sao lại lôi kéo người khác đứng ở bên ngoài làm việc chứ.

Cho dù phải đợi cô, cũng có thể vào trong xe đợi mà.

Hứa Nùng nhìn thoáng qua cái áo sơmi mỏng manh trên người Chu Khởi, bước chân vô thức nhanh hơn không ít.

Dường như là đã nhận ra cô đi tới, Chu Khởi vốn đang rất chuyên chú nhìn văn kiện, chớp mắt sau, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Nùng, biểu cảm trên mặt của người đàn ông kia có loại cảm giác băng tuyết lập tức tan rã, khóe môi lập tức cong lên, con ngươi hẹp dài tràn đầy ý cười.

"Vợ à, mau tới nạp điện cho chồng."

Người trợ lý ở một bên là hai ngày này mới đến bên cạnh Chu Khởi, cho nên vẫn chưa từng gặp qua Hứa Nùng. Nhưng hắn vẫn luôn nghe nói, Chu thị bọn họ đã có một bà chủ trẻ, bình thường rất thần bí, không lộ diện. Nhưng mà lại vô cùng được trên dưới Chu gia yêu thích, mà bản thân Chu thiếu cũng yêu thích, cưng chiều trong lòng.

Vốn dĩ người trợ lý còn có chút không tin, nhưng hôm nay vừa nhìn...

Ừ, cái khác không dễ nói, nhưng trong lòng Chu thiếu yêu thích điểm này, là không cần nghi ngờ.

Dù sao, vừa nãy khi hắn đối xử với mình, còn giống một tổng tài máu lạnh vô tình, kết quả vừa quay đầu lại, nhìn thấy bà chủ rồi, phòng bị hoàn toàn sụp đổ.

Mà bên kia, Hứa Nùng nghe xong lời nói của Chu Khởi, thật sự là có chút ngại ngùng.

Nhất là đợi sau khi đến gần, nghe thấy người trợ lý kia gọi mình một tiếng "Thiếu phu nhân", càng là xấu hổ không thôi.

Nhưng mà cô cũng không trả lời, chỉ lễ phép gật gật đầu với trợ lý, sau đó nói với Chu Khởi: "Sao không vào trong xe chờ em? Bên ngoài lạnh lắm."

Mặt mày Chu Khởi lười biếng, khi lên tiếng, mang theo một tia đương nhiên.

"Xe hôm nay anh lái là xe hai chỗ, đi lên thì chỉ có thể để hắn ngồi ở ghế lái phụ." Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, cầm trong lòng bàn tay chính mình, "Ghế phụ của anh, chỉ có thể cho vợ anh ngồi."

Hứa Nùng: "..."

Hứa Nùng thật sự bất lực, cô ngay cả nhìn cũng không dám nhìn phản ứng của trợ lý, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Khởi một cái, ám chỉ hắn tém tém lại chút.

Nhưng người trợ lý kia ngược lại rất có nhãn lực, thấy Hứa Nùng đi qua đây, liền thu lại toàn bộ văn kiện vừa mới để Chu Khởi xem qua, sau đó nói: "Thiếu phu nhân, không trách Chu thiếu, hôm nay vốn là anh ấy đã hết giờ làm rồi, phần văn kiện này là tôi tạm thời đưa tới cho anh ấy xem qua, tôi tự mình lái xe, chờ một lát Chu
thiếu ký xong tôi sẽ rời đi."

Hứa Nùng vừa nghe lời này, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chạm vào cánh tay Chu Khởi, nhỏ giọng nói: "Vậy anh nhanh lên chút giúp người ta xong việc."

Chu Khởi lại lười biếng cầm văn kiện lật hai trang, dáng vẻ nhìn tùy tiện, nhưng ánh mắt vừa chuyên chú lại nghiêm túc. Cuối cùng, đón lấy cây bút trong tay trợ lý, vung bút lên, ở chỗ ký tên viết ra tên của mình.

" Tôi ngày mai hẳn là không đến công ty, có việc gấp thì gọi điện thoại, hợp đồng hoặc văn kiện linh tinh cần xem qua, trực tiếp gửi vào hòm thư của tôi, tôi sẽ tìm thời gian xem." Ký xong, Chu Khởi lại tùy tiện phân phó một câu.

Trợ lý gật đầu, sau khi cất kỹ văn kiện, lại vô cùng cung kính chào tạm biệt hai người.

"Vậy tôi đi trước, Chu thiếu, tạm biệt, Thiếu phu nhân, tạm biệt."

Hứa Nùng rất không quen, sau khi lên xe, cô vừa cài dây an toàn, vừa rầm rì nói: "Thiếu phu nhân gì gì đó... Gọi rất không được tự nhiên, anh có thể để bọn họ không cần gọi em như vậy hay không?"

Cô thậm chí cảm thấy Hoa Tí bọn họ gọi mình "Chị dâu", tốt hơn so với Thiếu phu nhân gì đó.

"Em vốn chính là Thiếu phu nhân, bọn họ gọi không có gì sai."

Chu Khởi vốn cũng là vừa kéo dây an toàn, vừa nói, kết quả lời vừa nói ra, dường như là chợt nghĩ tới điều gì, thả dây an toàn ra.

"Có điều anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nghe nói vị Thiếu phu nhân này ban ngày nhẫn tâm bỏ mặc chồng mình, để hắn mệt ngã trên mặt đất không dậy nổi?"

Một tay hắn đặt trên tay lái, một tay đặt trên lưng ghế của Hứa Nùng. Người nghiêng về trước, khuôn mặt tuấn tú trực tiếp tiến đến trước mặt cô nàng nhà hắn.

Cảm giác áp bức trực diện đánh tới, Hứa Nùng bị đóng đinh ở trên ghế lái phụ, mắt trợn thật to, không nhúc nhích chút nào nhìn hắn.

Khi hắn cách cô còn có hai ba cm thì dừng lại, thấp giọng dụ dỗ.

"Cho em một cơ hội nữa để bù đắp, ABCD hiện tại lại chọn một cái." Giọng nói của Chu Khởi có sự trầm thấp cùng từ tính mê hoặc chết người, "Khuyên em cẩn thận lựa chọn, nếu không chồng em biến đen rồi, hậu quả liền nghiêm trọng đó."

Hứa Nùng bất đắc dĩ lại ngượng ngùng, đôi mắt to đen bóng lúc này phủ một tầng sáng bóng nhàn nhạt, một hồi lâu sau, cô cam chịu số phận nhắm mắt lại, sau đó, đầu hơi hơi tiến về phía trước, cánh môi khẽ chạm vào đôi môi mỏng của người đàn ông.

Vốn muốn đụng một cái liền tách ra, nhưng người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội, sau khi được cô chủ động, bàn tay liền trực tiếp đè xuống cái gáy của cô, không cho cô một chút cơ hội lùi lại, ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, biến bị động thành chủ động.

Lúc tách ra, Hứa Nùng thở dốc không ngừng, hai mắt hơi hơi mở to, có chút hốt hoảng mê mang.

Trên cánh môi của cô dính đầy vệt nước, ở dưới sự chiếu rọi của đèn trên trần xe, tản ra sáng bóng ẩm ướt mê người.

Chu Khởi không nhịn được, lại sáp lại gần hung hăng hôn nhanh một cái.

Khi mở miệng, giọng nói của hắn so với vừa mới rồi nhiều hơn một chút khàn khàn, nụ cười trên mặt nhưng là vừa hư hỏng vừa vô lại.

"Được rồi, giá trị biến đen của chồng em hiện tại giảm 30%, sự phát triển phía sau còn phải xem biểu hiện của vị Thiếu phu nhân này thế nào."

Hứa Nùng bị ức hiếp một phen, hiện tại nghe hắn nói, tức giận muốn đánh người.

Nhưng mà Chu Khởi cũng không trì hoãn nữa, sau khi bắt nạt cô nàng nhà hắn xong, trực tiếp mở máy đạp ga lao thẳng đến nơi muốn tới.

Xe một đường đi từ trung tâm thành phố thẳng xuống khu mở rộng ở ngoại ô phía bắc, trên đường Hứa Nùng hỏi hắn, hôm nay muốn đi gặp người nào.

"Mấy người anh em của anh, là loại tình bạn có thể phó thác tính mạng kia."

Hứa Nùng vừa nghe đến đó, trong đầu ngược lại có chút tò mò.

Sau đó xe đến một chỗ dưới chân núi, trên đường lên núi, Hứa Nùng phát hiện cách mỗi một đoạn đường, đều sẽ có hai ba bảo vệ áo đen đứng ở đó.

Cô nhìn hai cái, nghi hoặc hỏi: "Anh không phải nói muốn đi tới biệt thự trên núi đứng tên bạn anh sao? Những người bảo vệ này lẽ nào đều là người của hắn? Chỗ này của hắn an ninh không tốt lắm sao?"

Tay của Chu Khởi đặt trên tay lái, tùy ý liếc ra phía ngoài nhìn một cái, không chút để ý đáp: "Những người bảo vệ này là một trong những người hắn dùng để nhìn vị kia nhà hắn. Vị kia nhà hắn quá nghịch ngợm, cả ngày cũng không có lúc nào yên tĩnh, đoán chừng sợ cô ta không chịu ngồi yên lại bỏ trốn đi. Năm ngoái, cô ta đã dụ dỗ bạn gái của một người anh em khác, hai người cuối cùng ở quán bar của anh tóm được người."

Nói tới đây, Chu Khởi giống như là nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Hứa Nùng một cái, "Vợ à, chúng ta cũng không thể cùng Cố Phán nhà Thẩm Mộ Ngạn kia học hư nha, lát nữa em ít tiếp xúc với cô ta."

Hứa Nùng cảm thấy rất buồn cười, trong lúc nhất thời cũng đối với cô gái trong miệng Chu Khởi kia, sinh ra không ít tò mò.

Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, sau khi đến biệt thự người đầu tiên cô gặp được, chính là người mà Chu Khởi đã nói, Cố Phán nhà Thẩm Mộ Ngạn.

Lúc ấy, sau khi xuống xe Hứa Nùng theo người phục vụ đi dãy nhà vệ sinh trước, lúc đang đứng rửa tay ở trước bồn rửa, toilet ở gian kế bên đột nhiên có một cô gái đi ra.

Cô gái kia lớn lên vô cùng dễ nhìn, là loại sắc đẹp rất có tính xâm lược, rất khoa trương kia, thân hình không cao, thoạt nhìn rất ranh mãnh, tinh quái.

Sau khi cô ta nhìn thấy Hứa Nùng, giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đi qua, nói với Hứa Nùng: "Cô gái, chúng ta có thể đổi thân quần áo không? Tôi..."

Cô ta kể cho Hứa Nùng một câu chuyện vô cùng kịch tính lại bi thảm, nói cô ta là người của nhà nào đó, lần này tới biệt thự trên núi là bị người nhà ép buộc thân cận với một lão già.

Cô ta ở bên ngoài có người mình thích, vốn là muốn thông qua lần này tạm thời thỏa hiệp đổi lấy vài ngày yên tĩnh, nhưng nào ngờ người trong nhà thừa dịp thời điểm cô đến biệt thự, liền ở bên ngoài tìm được người đàn ông mà cô ta thích.

"Cô gái, van cầu cô, cô đổi quần áo cho tôi đi, giúp tôi chạy trốn đi. Nếu không, bạn trai của tôi có lẽ sẽ bị đánh tới tàn phế, rất có thể ba chân đều gãy!"

Hứa Nùng bị cô ta hù dọa cho có chút mơ hồ, theo bản năng liền cởi áo khoác của mình cho cô ấy.

Hai cô gái đổi áo, áo khoác của Hứa Nùng còn có mũ, sau khi cô gái kia mặc vào, cũng tiện tay đội mũ lên.

Nhưng không nghĩ tới chính là, cửa phòng rửa tay này vừa mới mở ra, ngoài cửa đã chắn một hàng vệ sĩ áo đen.

Người vệ sĩ đứng đầu cực kỳ bất đắc dĩ, hắn nhìn cô gái kia, nói: "Đại tiểu thư, van cầu ngài đó, có thể thôi dày vò bọn tôi không! Ngài cứ an an ổn ổn đón giao thừa ở trên núi với Thẩm tổng đi!"

Vốn dĩ Cố Phán còn ôm chút hy vọng, lúc này nhìn thấy bản thân chưa ra cửa thì đã bị phát hiện rồi, nhất thời cũng tức giận vô cùng. Cô ta kéo mũ xuống, giận dỗi nói: "Thẩm Mộ Ngạn thật sự là phiền chết đi được!"

Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hứa Nùng vẫn còn có chút mơ hồ, cô nhìn thấy ở đối diện có một đoàn người đi tới, Chu Khởi cũng ở trong đó.

Hắn dẫn đầu đi tới trước mặt Hứa Nùng, đỡ bả vai của cô, hỏi: "Sao vậy? Bị bắt nạt?"

Hứa Nùng lắc đầu, im lặng một lát, sau đó cố ý đè thấp giọng, nói chuyện vừa rồi với Chu Khởi.

Lúc này, Trần Tiến cũng đứng ở trước mặt hai người, vì thế lời nói của Hứa Nùng, hắn cũng nghe được không sót chút gì.

Sau khi nghe xong, trong đôi mắt hoa đào phong lưu của hắn ngập đầy tươi cười.

"Ôi, Thẩm Mộ Ngạn, nghe nói cậu lần này là gãy chân nha, hay là ba chân."

Cố Phán lúc này đã bị bắt đến bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, người đàn ông kia một thân lạnh lẽo đứng ở nơi đó, nghe xong lời của Trần Tiến, lạnh lùng liếc về phía Cố Phán một cái.

Cố Phán cũng có chút chột dạ, sợ hãi đến mức so với khi đối mặt vệ sĩ hoàn toàn giống như hai người.

Lúc này, bất chợt có một giọng nói truyền đến ——

"Chu Khởi, người ở bên cạnh anh là ai vậy?"

Người nói là Nam Từ, đứng bên cạnh cô chính là Hoắc Lâm, cũng là một người anh em khác của Chu Khởi, hai người cũng là người yêu của nhau.

Chu Khởi nghe tiếng, đỡ bả vai Hứa Nùng, lười biếng nhìn cô cười.

"Tôi có thể mang ai đến đây? Đương nhiên là tiểu tổ tông nhà chúng tôi rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện