Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 68


trước sau

Hôm qua ad không post bài vì phải tốn thời gian đi tìm tài liệu dịch liên quan đến trò Mạt chược, mà đọc xong rồi vẫn có từ không biết dịch thế nào luôn. ????mọi người thông cảm.

~~~~~~

Chương 68

Sau khi đoàn người tập hợp đông đủ, trước tiên ăn tối ở biệt thự trên núi.

Biệt thự này là do Thẩm Mộ Ngạn mở, lúc đầu chỉ bởi vì một câu của Cố Phán "Không muốn cùng người khác chen chúc trong một cái suối nước nóng", hắn liền lặng yên không tiếng động mua mảnh đất xây dựng cái biệt thự tư nhân này.

Chẳng qua, hắn mới lừa được con cáo nhỏ kia tới tay chưa được bao lâu, cho nên biệt thự trên núi này bình thường sẽ không có người tới đây, tính cả lần trước, mấy người bọn họ cũng mới đến được hai lần mà thôi.

Có điều, đừng nhìn số lần người tới biệt thự tư nhân này không nhiều, bên trong, các loại thiết bị cùng nhân viên phục vụ lại rất đầy đủ, từ lúc đầu thành lập đã có người quản lý cùng nhà bếp lớn này, người phục vụ này ở trong này đợi lệnh.

Nhàn rỗi lâu như vậy rồi, rất không dễ dàng gì chờ được một cơ hội thể hiện, mọi người đều rất háo hức.

Thời tiết lạnh, bên ngoài thì tuyết bay lả tả, cho nên không khí này đúng là thích hợp để ăn đồ nướng các loại.

Người trong nhà bếp sớm đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ sau khi nhóm người Chu Khởi bọn họ ngồi vào chỗ là bắt đầu nướng.

Lúc chờ đồ ăn, Hứa Nùng yên lặng quan sát những người hôm nay tới đây.

Vừa nãy, Chu Khởi theo thứ tự đã giới thiệu qua với cô.

Cô gái nói chuyện với cô trong phòng rửa tay tên Cố Phán, là bạn gái của Thẩm Mộ Ngạn, một trong những người anh em của Chu Khởi. Mà một đôi hiện tại ngồi ở đối diện cô và Chu Khởi kia, là Hoắc Lâm và Nam Từ, người đàn ông nhìn qua nhã nhặn tuấn tú, cô gái nhìn nhỏ nhắn đáng yêu. Có điều dựa theo Chu Khởi nói, người anh em kia của hắn cũng không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài, nhìn thân sĩ, thật ra là một người có thủ đoạn độc ác nhất, tàn nhẫn nhất trong mấy người bọn họ.

Mà Trần Tiến thì cô trước kia đã gặp qua, chỉ có điều lúc đó hắn vì phối hợp với Chu Khởi giả nghèo, lái chiếc xe tồi tàn cũ nát, khác xa dáng vẻ công tử phong lưu, hăng hái hôm nay.

Chắc hẳn cũng là nghĩ tới chuyện lúc trước, Trần Tiến dẫn đầu mở miệng trước.

Hắn rót cho chính mình ly rượu đỏ trước, tiếp đến, nâng về hướng của Hứa Nùng.

"Em dâu, xin lỗi nhé, lúc trước anh thật sự cũng là vì huynh đệ, không thể không giúp đỡ hắn lừa em. Về sau em muốn trách thì cứ trách hắn, giữa chúng ta cũng không thể bởi vì một ít hiểu lầm trước kia mà xa lạ ha."

Lời nên nói thì phải nói rõ ràng, dù sao Chu Khởi và Hứa Nùng ngay cả giấy chứng nhận cũng đã lĩnh rồi, hơn nữa người anh em kia của hắn quý trọng cô gái này như vậy, khẳng định cũng không tồn tại khả năng về sau tách ra.

Nói cách khác, cô ấy là người phải đi theo bên cạnh Chu Khởi cả đời, vậy thì đại biểu Trần Tiến cũng phải thường xuyên gặp mặt cô.

Trước kia thế nào thì cũng thôi đi, nhưng hình tượng này trước tiên phải giữ gìn một chút, nếu không về sau lỡ như lại xảy ra chuyện gì đó, đây cũng có thể là tiền án.

Kết quả bên này, Hứa Nùng còn chưa mở miệng, Chu Khởi ngược lại không chút để ý liếc Trần Tiến một cái trước.

"Ai là em dâu của cậu? Chúng ta cùng tuổi."

"Lớn hơn hai ngày không xem là lớn à?"

Chu Khởi vốn lười biếng ngồi dựa vào bên cạnh Hứa Nùng, một tay đặt ở trên lưng ghế của cô, khoác vai cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nắn.

Lúc này nghe Trần Tiến nói xong, sức lực trong tay hơi nặng hơn một chút.

"Vợ à, đừng để ý đến hắn, hắn muốn chiếm lợi của chúng ta."

Hứa Nùng bất lực, cảm thấy hai người đàn ông này sau khi đụng vào cùng một chỗ, người này lại ấu trĩ hơn người kia.

Còn chưa kịp mở miệng nói gì, Cố Phán ở bên cạnh đã thay cô nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Hai người có phải ấu trĩ hay không nha." Giọng nói của Cố Phán có chút thanh nhã, cũng không khách khí trợn trắng mắt, tiếp đó, ngược lại là nhìn về phía Hứa Nùng, rất thân thiện vươn tay về phía cô.

"Chào cậu, lần nữa làm quen một chút đi, tớ là Cố Phán, vừa nãy ở trong phòng rửa tay cảm ơn cậu nha."

... Ừ, tuy rằng không thành công.

Hứa Nùng theo bản năng liền muốn vươn tay nắm lấy, nhưng lại bị Chu Khởi trực tiếp cản lại.

"Thôi đi, cô không cần làm quen với vợ tôi."

Chu Khởi kéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng về, chặt chẽ giữ ở trong lòng bàn tay chính mình.

"Đây là còn chưa quen biết đấy, đã suýt chút nữa lừa người của tôi đi, nếu là thật sự quen biết rồi, tôi còn không phải giống như Lão Thẩm, tìm người khắp thế giới sao? Hắn có lòng dạ thảnh thơi kia, lấy dày vò làm niềm vui, tôi thì không được."

Nói rồi, còn nhéo nhéo giữa ngón tay của Hứa Nùng, nói với cô: "Vợ à, chúng ta không thể học cái xấu của cô ta a."

Hứa Nùng bất đắc dĩ, luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có quá nhiều phần khoa trương.

Mà bên kia, sau khi Cố Phán nghe xong Chu Khởi DISS mình, tức giận tố cáo với Thẩm Mộ Ngạn.

Lúc ấy, đầu bếp đã nướng xong một phần thức ăn đưa tới, Thẩm Mộ Ngạn vào lúc bọn họ nói chuyện ầm ĩ, lau tay ngồi ở bên cạnh yên lặng bóc vỏ tôm.

Nghe thấy oán giận của Cố Phán, hắn cũng không lên tiếng, sau một lúc lâu, đặt cái đĩa thịt tôm bên cạnh cô.

"Ăn hết, không cho chừa lại."

Giọng nói rất hờ hững, nhưng giọng điệu lại mang theo cảm giác áp bách làm cho không người nào có thể xem nhẹ, rất giống cảm giác hắn cho người khác. Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng chỉ đứng ở nơi đó, khí tràng liền mạnh mẽ đến mức gần như cho người ta rất nhiều áp lực.

Có thể nhìn ra Cố Phán có chút không tình nguyện, đầu mày nhăn lại, biểu cảm trên mặt cũng rất nhiều, nhưng chính là sợ hãi, không dám trực tiếp phản kháng.

Hứa Nùng vẫn còn rất ngạc nhiên về cái cách mà hai người này ở chung, vô thức liền nhìn về phía bọn họ nhiều hơn một chút.

Lại không ngờ, sự chú ý quá nhiều của mình, trực tiếp khiến cho Chu Khởi hiểu lầm.

"Vợ, đừng nhìn người khác, muốn ăn tôm anh bóc cho em."

Sau khi tiến sát vào, thấp giọng nói một câu như vậy với Hứa Nùng, Chu Khởi liền ngồi thẳng người lấy tới hai xiên tôm.

Màu da hắn vốn rất trắng, đầu ngón tay dưới sự phản chiếu của ánh đèn, ửng lên màu trắng lạnh sáng bóng. Đột nhiên sau khi cầm lấy con tôm dính đầy tương, ngược lại có một loại cảm giác tác phẩm nghệ thuật bị làm bẩn.

Hứa Nùng vốn không có ý kia, lúc này thấy hắn hiểu lầm triệt để như vậy, thì có chút nóng nảy.

"Không có, em không phải là muốn ăn tôm, em là đang nhìn người bạn kia của anh."

Một câu, thành công khiến động tác của Chu Khởi dừng lại.

Con ngươi hẹp dài của hắn hơi hơi híp lại, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm.

"Anh đang ở ngay bên cạnh em này, em lại nhìn người đàn ông khác?"

"..." Hứa Nùng không biết nên nói cái gì, nghĩ một chút, đè thấp giọng trả lời hắn, "Anh đừng náo loạn, em không phải là chỉ nhìn hắn, cũng nhìn cô gái ở bên cạnh hắn kia."

Giọng của Chu Khởi có chút lạnh, còn có chút hơi thở vô lại, "Anh không quan tâm, chồng em hiện tại giá trị biến đen lại tăng lên rồi, em tự mình nhìn rồi làm đi."

Hứa Nùng tức đến muốn cắn người, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó cắm một miếng dưa hấu ở trong khay đựng trái cây trên bàn, hung dữ nhét vào trong miệng Chu Khởi.

"Ăn ngọt hạ xuống một chút!"

Chu Khởi bị đút đầy miệng, mặt mày ngược lại là lại tích tụ lên ý cười lười biếng.

Trần Tiến ở bên cạnh vẫn luôn nhìn động tác nhỏ lén lút của bọn họ, lúc này "Chậc chậc" hai tiếng.

"Tôi nói, đây vẫn còn ở trước mặt mọi người đấy, hai người có thể tém tém lại chút hay không?"

"Hâm mộ à?" Chu Khởi lười biếng cười nhìn hắn, "Muốn hâm mộ cũng không nên hâm mộ bọn tớ, bên Hoắc Tam cũng sắp dính lại cùng một chỗ rồi, sao cậu không nhìn hắn?"

Vừa nghe lời này, Trần Tiến ngược lại thật sự thoáng nhìn về phía Hoắc Lâm bên kia, liền thấy Nam Từ vốn ngồi ở vị trí của mình, không biết khi nào đã bị Hoắc Lâm bế lên đặt ở trên đùi.

Trần Tiến: "..."

Được đó:)

——————————

Nói nói cười cười ăn xong bữa tối, đại khái là xấp xỉ hơn tám giờ tối.

Trong biệt thự trên núi không có hoạt động dư thừa gì, bọn họ người không nhiều nhưng cũng không ít, cho nên nghĩ một chút, Trần Tiến liền đề nghị chơi bài.

Có điều lần này chơi không phải là bài poker, mà là mạt chược.

Sau khi đến phòng giải trí, Trần Tiến thu xếp so với ai khác cũng vui vẻ hơn.

Bình thường, mấy người đàn ông bọn họ tụ tập cùng nhau, cũng có lúc chơi bài. Nhưng trên cơ bản đều là hắn bị bọn họ chơi...

Ừ, kỹ năng chơi bài của Trần Tiến rất kém, vô cùng kém, bất kể hắn khiêm tốn học hỏi thế nào, nhưng chính là học không được. Thêm vào đó, bài vừa đến trên bàn vận may liền không ra làm sao, hai bên nhân tố, hắn căn bản nhiều lần đều thua đến mức thiếu chút nữa ngay cả quần lót cũng không còn.

Cho nên, hôm nay để hắn bắt được cơ hội tốt nghìn năm có một như vậy, hắn làm sao có thể tùy tiện bỏ qua chứ.

Không ngược đãi được mấy người anh em trâu bò kia, hắn còn không ngược mấy cô bé mà bọn họ mang theo sao!

"Như vậy đi, bọn mình bình thường đã chơi quá nhiều lần rồi, mấy người đàn ông chúng ta chơi thì không thú vị. Hôm nay, để sân chơi lại cho mấy cô gái, thế nào? Thua thì uống rượu, đương nhiên, không thể để cho các cô ấy uống, là người nào mang đến thì người đó uống giúp.

Ừm, vì để cho công bằng, ba người bọn họ ở trên, tôi làm nhà cái, tuy rằng hy sinh rất lớn, nhưng là tôi rất vui lòng phục vụ các vị."

Nói xong, còn đặc biệt
không biết xấu hổ làm một cái lễ thân sĩ.

Chu Khởi muốn cười nhưng không cười liếc Trần Tiến một cái, "Chơi cùng mấy cô gái, cậu thật sự là tiến bộ rồi."

Trần Tiến mỉm cười, "Quá khen quá khen, trong sự nghiệp không biết xấu hổ này, tôi vẫn luôn có theo đuổi càng cao."

Chu Khởi lười lại để ý đến hắn, quay đầu lại xoa đỉnh đầu của Hứa Nùng, nói với cô: "Chơi hai ván?"

Hứa Nùng thật ra biết chơi mạt chược, nhưng là đánh rất tệ, thường xuyên nhìn không ra, nghe bài cũng đánh lộ bài. Lúc này nghe được lời nói của Chu Khởi, theo bản năng nhấp nhấp môi.

"Em không biết chơi lắm a, nếu không hay là anh tới đi?"

"Vợ à, người ta đều là phụ nữ nhà mình ở trên, em gộp anh vào với Trần Tiến?" Hắn thân mật dán vào bên tai cô, "Xin em đấy, đừng biến anh thành dạng không biết xấu hổ như hắn chứ."

Nghe xong lời này Hứa Nùng không nhịn được bật cười, do dự một chút, cuối cùng vẫn là chậm rãi ngồi xuống trước bàn mạt chược.

Mạt chược Phương bắc thật ra nói tới cũng rất đơn giản, cách chơi không nhiều lắm, chỉ cần thuận theo bài tốt, hơn nữa thêm vào chút may mắn, ù bài ngược lại cũng không xem là vấn đề.

Chẳng qua hỏng thì hỏng, vận may của Hứa Nùng hôm nay quả thật quá kém, thậm chí còn kém hơn cả Trần Tiến.

Hai vòng mạt chược, Trần Tiến ít ra còn thắng được mấy quân, chỉ có Hứa Nùng, quân nào cũng thua, hơn nữa 80% bài pháo trên bàn, tất cả đều là điểm của cô.

Mắt nhìn thấy Chu Khởi uống hết chai rượu, cô cũng có chút luống cuống, sau đó ngay cả nghe bài cũng có chút đoán không ra.

Người đàn ông ở phía sau lặng yên không một tiếng động dán sát vào cô, hơi thở mang theo hương rượu nóng rực phun lên vành tai của Hứa Nùng.

"Vợ à, đừng sợ, tùy tiện đánh, chồng em vẫn còn uống được."

"..."

Hắn không nói câu này thì còn tốt, vừa nói xong, Hứa Nùng càng là nóng nảy đến độ không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bài chỉ có hai quân nhàn, một quân năm vạn, một quân sáu điều. Cô đang thấp thỏm do dự đánh cái gì đây, Chu Khởi ở bên cạnh lại ung dung nói một câu.

"Đánh quân màu đỏ."

Giọng của hắn đè xuống rất thấp, trên cơ bản là dùng khí âm nói ra, trong lòng Hứa Nùng giật thót, lập tức có loại cảm giác gian lận trong thi cử.

Nhưng... cô quả thật cũng không muốn lại thua nữa, Chu Khởi trước sau đã uống gần hai chai rượu đỏ rồi, lại uống tiếp cô thật sự sợ hắn lát nữa ý thức cũng không tỉnh táo.

Cho nên chống lại cảm giác hổ thẹn vì làm chuyện gian lận, Hứa Nùng kiên trì đánh ra quân năm vạn kia.

Lúc trước cô đã từng thấy Chu Khởi chơi bài, hắn đùa giỡn người bạn kia của Bùi Ngọc thế nào, cô cũng là chính mắt nhìn thấy.

Cho nên Hứa Nùng vốn tưởng rằng Chu Khởi chơi mạt chược cũng như vậy, nghe hắn chắc chắn không sai, nhưng nào ngờ...

"Tuyệt! Năm vạn, ù rồi! Dựng cửa thuần một màu!"

Trần Tiến ở đối diện trực tiếp chồng bài, cười đến phải gọi là vui vẻ.

Đôi mắt của hắn sắp cười thành một đường thẳng rồi, nói với Hứa Nùng ở đối diện: "Ái chà, em dâu à, cám ơn em nha, tối nay có thể coi như báo thù những khổ cực của anh lúc trước rồi."

Tiếp đến, lại nhìn về phía Chu Khởi, "Nhanh lên, nhanh lên! Tiếp tục uống đi! Rót đầy cốc!"

Dáng vẻ của Chu Khởi rất biếng nhác, nhưng cũng không muốn quỵt nợ, cầm lấy ly rượu lại rót rượu đỏ vào, sau đó ngửa đầu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Hứa Nùng đau lòng chết đi được, nhưng lại nhịn không được muốn oán giận.

"Anh không phải nói đánh năm vạn sao!" Cô nhỏ giọng nói thầm với Chu Khởi, rõ ràng là hắn chỉ cho cô đánh quân bài kia, thế nào mà lát sau đã lại trực tiếp điểm pháo rồi!

Trong con ngươi của Chu Khởi có ánh sáng lười biếng đang lưu chuyển, ngoại trừ hơi ngà ngà say ra, không hiểu sao còn có dáng vẻ phong lưu mê hoặc người.

"Đúng nha, sao lại điểm pháo rồi."

"..."

Ngồi cửa trên là Nam Từ, cô lúc này có chút buồn ngủ, vô ý lấy tay dụi dụi mắt.

Động tác nhỏ này bị Hoắc Lâm nhìn thấy, hắn trực tiếp ôm người lên, đứng dậy, "Được rồi, không chơi nữa, lên lầu thôi."

Trần Tiến thắng rồi đang sung sướng hớn hở, thấy Hoắc Lâm mất hứng như vậy, nhanh chóng hỏi: "Sớm như vậy lên lầu làm cái gì a!"

Hoắc Lâm cười như không cười nhìn Nam Từ trong ngực một cái, cũng không quay đầu lại nói: "Trở về ăn con thỏ."

...

Một đôi đi rồi, bàn cờ này liền không tổ chức được nữa.

Trần Tiến nhìn Chu Khởi uống quả thật cũng có chút say rồi, liền chủ động hỏi: "Nếu không, em gái Nùng, em cũng mang Chu đại thiếu gia của chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi, lão Thẩm đều đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi, đi ra ngoài sẽ có người phục vụ đưa bọn em qua."

Hứa Nùng cầu còn không được, quay đầu nhìn Chu Khởi, "Chúng ta đi lên lầu."

Chu Khởi cười giống như một con cáo say rượu, "Được, anh đều nghe vợ."

Sau đó, sau khi bọn họ theo người phục vụ đi rồi, Trần Tiến vẫn còn có chút chưa hồi phục tinh thần.

" Chu đại thiếu của chúng ta hôm nay lại có thể bỏ mặc người của hắn thua thê thảm như vậy, tớ cũng thật không ngờ tới."

Tuy rằng trừng phạt không phải ở trên người Hứa Nùng, nhưng lấy tính tình của Chu Khởi, chắc chắn bảo vệ hay gì gì đó, cho dù không làm tổn thương cô, cũng không nên đến mức này chứ, muốn đổi lại là lúc bình thường, hắn khẳng định đã sớm lén lén lút lút chỉ cho cô đánh cái gì rồi.

Dù sao kỹ năng chơi bài của Chu Khởi là tốt nhất trong mấy người bọn họ, tính bài cũng là lợi hại nhất, có thế nào cũng sẽ không để Hứa Nùng thua thành như vậy chứ.

Thẩm Mộ Ngạn ngược lại không vội vã rời đi, mà là ngồi ở trên ghế thong thả xoa tay của Cố Phán. Con cáo nhỏ lúc này cũng có chút buồn ngủ rồi, thành thật nằm bò trong ngực hắn, tùy ý hắn điều khiển.

Hắn nghe xong lời nói của Trần Tiến, hơi hơi lạnh nhạt đáp: "Cậu không nhìn ra hắn cố ý?"

Một câu này, ngược lại là nhắc nhở Trần Tiến, suy nghĩ một lát, hắn ở trong lòng hung hăng mắng một câu ——

Đệch, Chu Khởi này mới là sói đuôi to chân chính a.

Hắn uống nhiều như vậy, lát nữa thật muốn làm cái gì đó, vị kia nhà hắn vì chiếu cố hắn cái con ma men này, khẳng định đều sẽ thuận theo đồng ý đi.

Gian xảo! Quá gian xảo rồi!

...

Chu Khởi thật có chút say, nhưng cũng không phải là nói uống nhiều thế nào, chủ yếu là uống có chút gấp.

Bình thường hắn không uống được rượu nhanh, cho nên lần này mấy ly xuống bụng, hắn đã cảm thấy đầu có chút mơ màng phình to ra.

Lúc này, ôm cô nàng nhà hắn đi về phía gian phòng, hắn chỉ cảm thấy bước chân có chút lâng lâng.

Người phục vụ đưa bọn họ đến cửa phòng, sau khi giao thẻ phòng cho Hứa Nùng, thì lễ phép cúi chào, rồi xoay người rời đi.

Hứa Nùng sợ Chu Khởi say ngã, vì thế vẫn luôn dùng thân thẻ nhỏ bé của chính mình chống đỡ ở bên cạnh hắn.

Giờ phút này cũng vậy, cô vừa đưa tay quét thẻ phòng, vừa đỡ Chu Khởi, sau khi cửa phòng mở ra, cô lại chậm chạp mang theo người đàn ông kia đi vào.

Bên trong gian phòng một mảnh tối đen, Hứa Nùng sờ soạng muốn tìm chỗ cắm thẻ phòng, nhưng nào ngờ vừa không để ý một cái, bất chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, khi kịp phản ứng lại, bản thân đã bị Chu Khởi đè lên tường.

Trong hơi thở của hắn có hương rượu đỏ rất nồng, phả vào trước mặt cô, giữa từng hơi thở, Hứa Nùng cảm thấy ý thức của mình cũng ngấm một chút men say.

Chu Khởi thân mật cọ chóp mũi của Hứa Nùng, một lát sau, hắn khàn giọng mở miệng ——

"Vợ à, Hoắc Tam trở về ăn con thỏ rồi."

"... Ừm? Có ý gì?"

Chu Khởi không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đôi môi mỏng từng chút một mang theo lửa nóng, di chuyển đến bên tai cô, mút vành tai của cô.

Hắn thấp giọng mở miệng, mang theo men say cùng từ tính mê hoặc chết người ——

"Anh cũng muốn quyến rũ con mèo."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện