Chu Luân định chồm người ngồi dậy nhưng bị đối phương cưỡng chế nằm xuống.
Tiếng cười quanh quẩn bên tai Chu Luân làm hắn khó chịu nhíu mày.
Khúc Hạ cúi người, còn hưng phấn cắn nhẹ vành tai hắn.
Bàn tay nghịch ngợm kia vuốt dọc từ hạ bộ ngược lên bụng.
Ngón tay lạnh lẽo vờn quanh tám khối cơ bụng của hắn, mân mê xoay tròn chiếc khuyên bạc đính ở rốn Chu Luân.
Hắn gằn giọng:
"Em có biết mình đang làm cái gì không?"
"Không biết...!anh...!nói cho em biết đi..."
Chu Luân nghiến răng ngồi dậy, đẩy mạnh Khúc Hạ.
Nào ngờ cậu ngã chổng vó, bàn chân đạp trúng hạ bộ của hắn.
Chu Luân thở hắt, nhìn Khúc Hạ với vẻ không thể tin nổi.
Dường như Khúc Hạ nhận ra được chân lý mới, cậu cười khẽ, bàn chân nghịch ngợm chà sát hai bên bắp đùi non của Chu Luân rồi đi ngược trở lên.
Ngay khi ngón chân cậu cách vùng cấm địa vài centimet thì Chu Luân đã cầm mắc cá chân cậu giữ lại.
"Bỏ chân xuống."
Thế nhưng Chu Luân lại quên bàn chân còn lại của Khúc Hạ.
Vùng cấm địa được một bàn chân ấm áp đặt lên.
Ngón chân linh hoạt chui thẳng vào trong quần, đẩy quần lót của hắn xuống.
Từ lúc bàn chân cậu công thành chiếm đất thành công thì Chu Luân chỉ biết thở dốc, nhìn bàn chân kia đem lại cảm giác hưng phấn kích thích vùng cấm địa.
Thấy Chu Luân thở nặng nề nhưng lại cố kiềm nén, Khúc Hạ khẽ cười: "Đừng tưởng em không phát hiện ra bí mật của anh."
"Em..."
"Anh thích chân em.
Không, là anh thích chân em làm thế này với...!anh."
"Đừng tưởng em không biết nhé." Khúc Hạ cười khúc khích, giọng nhỏ nhẹ như liều thuốc kích thích xông vào não Chu Luân.
Hắn định đẩy chân Khúc Hạ ra thì lòng bàn chân đầy thịt của người kia đã áp chặt lên cột đình của hắn.
Ngón chân tròn tròn trắng hồng di chuyển trên mái đình, nghịch ngợm trên lỗ thoát nước rồi đột nhiên đạp mạnh.
Chu Luân thở hắt ra.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của bàn chân người kia, Chu Luân đã nhanh giương cờ đầu hàng.
"Mạnh thêm một chút..."
"Thích em làm thế này với cây sinh mạng của anh không?"Chu Luân thở nặng nề, nhướn mày nhìn người đang giữ sinh mạng hắn.
Mặt Chu Luân ửng hồng, màu hồng kia lan đến tận mang tai, so với người bị rượu hun cho đỏ mặt là Khúc Hạ càng đỏ hơn.
Cũng không biết ai mới là người say nữa.
"Thích..." Giọng nói Chu Luân rất nhỏ.
Bàn chân kia ấn mạnh xuống, thành công làm Chu Luân khuất phục.
"Đồ...!M.." Khúc Hạ cười khẽ.
Đột nhiên có cái gì đó đạp mạnh lên bụng hắn.
Chu Luân bừng tỉnh, mở mắt trừng trừng trần nhà.
Hóa ra là mơ...
Nhưng khi hắn nhìn thấy cái chân trắng nõn của ai đó gác lên bụng mình, hắn hoảng loạn không biết đây là hiện thực hay là mơ nữa.
"Ui..." Tiếng rên đau đớn của Khúc Hạ làm Chu Luân bừng tỉnh.
Chu Luân ngồi dậy, thấy Khúc Hạ ụp mặt vô tấm chăn mềm mềm.
"Em làm gì thế?"
Vốn Khúc Hạ giữa đêm mót tè nên định ngồi dậy đi xả, ai ngờ cậu xiêu vẹo vấp chân Chu Luân ngã ụp mặt.
Khúc Hạ ngồi dậy, ánh mắt mơ màng trừng Chu Luân.
"Anh là ai? Sao anh leo lên giường của tôi?"
Chu Luân không ngờ Khúc Hạ vẫn còn men say trong người.
Khúc Hạ nhìn chằm chằm Chu Luân, hắn nhìn thấy hàng mi cong dày của Khúc Hạ khẽ rung như chiếc quạt lông tinh nghịch gãi tim hắn vậy.
Chu Luân hắng giọng, cố gắng kiềm nén suy nghĩ khác thường trong lòng của hắn.
"Khụ, Khúc Hạ, em có nhận ra tôi là ai không?"
"Đương nhiên nhận ra! Tên là tên khốn nạn hại tôi lao đao như bây giờ!" Khúc Hạ gắt lên, đột nhiên lao đến muốn đánh hắn một trận.
Chu Luân chụp tay Khúc Hạ, dùng lực mạnh quật ngã cậu xuống giường.
Khúc Hạ giùng giằng nhưng bị tay chân Chu Luân khóa chặt.
Khúc Hạ nghiến răng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đè mình dưới giường.
"Tôi làm gì mà em lao đao?"
"Không phải anh thì ai? Đừng tưởng tôi không nhận ra anh nhá! Anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Anh là đồ khốn nạn! Tại anh mà danh tiếng tôi bị người ta bôi đen, tại đám fan của anh mà tôi đi đâu cũng bị chửi là đồ bạch tuộc tinh.
Anh với Tố Tố tung hint thì kệ cha anh chứ, sao anh cứ bám theo tôi hoài vậy? Tại anh mà tôi phải khốn đốn thế này, đến cả tiền làm MV cũng không có, phải trông chờ vào tiền catxe của mình, hức hức, đồ khốn nạn...!tôi có làm gì anh đâu..."
Chu Luân không ngờ Khúc Hạ thế mà bật khóc.
Cậu nghiêng đầu, cố gắng vùi mặt vào gối để khóc, dường như không muốn gã đàn ông sở khanh là hắn nhìn thấy những giọt nước mắt quỵ lụy này.
Không hiểu sao khi nhìn thấy nước mắt của Khúc Hạ, tim hắn nhảy mạnh một nhịp đau đớn.
Hắn không biết vì sao tim mình lại đau như thế.
"Khúc Hạ..." Chu Luân đẩy mặt Khúc Hạ qua để cậu nhìn hắn nhưng người kia lại giùng giằng quay đi.
"Không lẽ...!tôi thích anh là sai sao? Hức hức...!nếu biết thích anh mà đau khổ vậy thì ngay từ đầu tôi không tới gần anh rồi.
Bị paparazi chụp, báo chí chụp mũ tự ý thêm thắt đăng tin, gia đình thì không cần...!kiếp trước tôi có nợ gì anh đúng không? Nên kiếp này anh đến đòi nợ tôi đúng không?"
Càng nói Khúc Hạ càng khóc lớn.
Chu Luân xoa đầu Khúc Hạ, ngón tay vuốt ve trên gò má đầy nước, hắn cố ép Khúc Hạ nhìn mình.
"Em nói...!em thích tôi?"
"Thì sao? Bây giờ tôi không thích anh nữa!" Phải, từ khi sống lại, cậu không còn thần tượng yêu thích người đàn ông này nữa.
Chu Luân không ngờ có ngày mình được người ta tỏ tình...!trên giường.
Hình như có chút...!ngại.
Cậu không biết não người đàn ông này đang trượt dần trên con đường nào đó càng ngày càng xa Trái Đất luôn rồi.
Khúc Luân từ lâu đã ngờ ngợ người này thích mình, nhưng hắn lại nghĩ người này cũng giống như bao người khác, yêu hắn vì cái mác diễn viên, con trai cưng của doanh nhân đại gia nhà mặt phố, bố làm to.
Chỉ cần có scandal với hắn thì danh tiếng sẽ đi lên như diều gặp gió.
Thời gian quay "sống lại để yêu anh" hắn thường xuyên thấy Khúc Hạ đeo bám mình, hắn chờ thời cơ để cậu ngỏ lời nhờ Chu Luân giúp đỡ trong sự nghiệp.
Không ngờ đối phương không động chạm gì đến chuyện nhờ vả nâng đỡ, trái lại còn si ngốc chạy theo hắn như một con cún nhỏ.
Hóa ra...!là vì yêu hắn thật.
Chu Luân dùng giọng dịu dàng nuông chiều Khúc Hạ: "Tôi biết em thích tôi rồi.
Giờ ngủ đi, đừng quậy nữa, em say lắm rồi."
"Tôi đã bảo là không còn thích anh nữa rồi mà.
Anh lì ghê."
Khúc Hạ trừng mắt Chu Luân.
Chu Luân bật cười: "Ừ rồi, người say là nhất, nói gì cũng đúng.
Mau đi ngủ đi."
"Không ngủ!" Khúc Hạ bất ngờ bật dậy như xác sống, Chu Luân đẩy Khúc Hạ nằm xuống: "Em mau ngủ đi!"
"Anh buông tôi ra! Tôi muốn đi [email protected]!!"
Chu Luân: "..."
Khúc Hạ hét lên, còn đạp Chu Luân một cái, sau đó nhảy xuống giường, chỉ thẳng mặt Chu Luân: "Đồ khốn nạn, anh bắt nạt tôi đủ rồi nha! Đến cả việc tôi đi [email protected] anh cũng không cho hả?"
"Bớt nói thô tục lại.
Em là ca sĩ mà ăn nói thế à?"
"Kệ tôi!"
Ngay khi Khúc Hạ định đôi co với Chu Luân thì hắn lên tiếng cắt ngang lời nói Khúc Hạ: "Không đi à? Chốc nữa nó ra quần bây giờ!"
Khúc Hạ trừng mắt Chu Luân rồi chạy vào toilet.
Hồi lâu sau Khúc Hạ bước ra với vẻ thỏa mãn nhẹ nhõm.
Khúc Hạ vừa ngẩng đầu nhìn thấy Chu Luân vẫn còn ngồi trên giường, cậu nổi đóa.
"Sao anh chưa đi hả? Ai cho anh vô phòng của tôi, đi ra!!"
Khúc Hạ định đẩy Chu Luân ra ngoài thì hắn mở miệng hỏi: "Rửa tay chưa?"
Cậu ngây ngốc vài giây mới bừng tỉnh: "Tất nhiên rửa rồi.
Tôi đâu có ở dơ như anh! Mau đi ra!"
Không đợi Chu Luân nói câu thứ hai, Khúc Hạ đã đạp đối phương ra khỏi phòng.
Chu Luân thở dài, được rồi, không thèm chấp nhất với người say.
Chu