Hân Thi thấy vậy gửi link qua cho Khúc Hạ.
Cậu vừa đi tắm vừa xem điện thoại, đấy là link dẫn đến một bài báo online.
Đêm qua Đường Mưa đăng một bài viết bóng gió có nghệ sĩ trong showbiz ăn cháo đá bát.
Lúc cần thì nịnh nọt dạ dạ vâng vâng, khi xong chuyện thì gõ cửa đòi tiền, phủi tay rũ bỏ quan hệ không quan tâm đến những gì mà trước đó được người ta giúp đỡ hết lòng hết dạ.
Cảm xúc của bài viết lên xuống nhịp nhàng, càng đọc càng hấp dẫn.
Nhưng do trong bài viết có đề cập cụm từ "mùa hè ngắn ngủi", dân cư mạng suy đoán ngay cậu là người ăn cháo đá bát, vì thế tag tên chửi cậu rất nhiều.
Mà trước đó Khúc Hạ bị chửi nhiều quá chả buồn đọc bình luận nên không biết chuyện này.
Mấy trang báo mạng ngửi được kèo thơm, lập tức lên bài cắt câu lấy nghĩa, nhét chữ vào mồm đăng bài liên tục.
Nhóm fan nho nhỏ của Khúc Hạ lo sốt vó, không biết phải phản bác thế nào đây thì bình luận của Chu Luân xuất hiện.
Khúc Hạ nhìn ảnh chụp bình luận của Chu Luân, vỏn vẹn một dòng "Rồi sao? Muốn chửi ai thì tag thẳng tên người đó vô nhé, đừng để người ta vi hành vào bài viết của cô.
Đừng có bóng gió kiểu thế, không vui đâu." Cũng không biết làm sao mà dân cư mạng quay xe, suy đoán người mà Đường Mưa mắng có khi là Chu Luân chứ không phải Khúc Hạ.
Ai ngờ chuyện này lại chọc phải đám fan hiếu chiến của Chu Luân.
Trong một đêm bình luận bài viết của Đường Mưa lên đến mười nghìn, toàn bộ đều là lời mắng chửi từ nhẹ nhàng cho đến thô tục, đa phần họ hỏi Đường Mưa từng giúp đỡ Chu Luân khi nào mà dám nói người ta ăn cháo đá bát.
Người khác không biết nhưng Khúc Hạ là người biết rõ nhất, cậu lờ mờ đoán được người Đường Mưa chửi là mình, cậu cũng không biết vì sao mình lại thành kẻ ăn cháo đá bát.
Nhưng cậu cũng bị người ta chửi nhiều rồi, cũng chẳng buồn đi tìm hiểu nguyên do vì sao nữa.Chỉ có điều cậu không ngờ Chu Luân thế mà ra mặt bẻ lái dư luận sang mình.
Khúc Hạ nhận ra mình đang cười, cố gắng đè khóe miệng xuống.
Hồi lâu sau cậu lại che miệng, trong phòng ngủ truyền ra tiếng cười khúc khích.
Khúc Hạ bực mình vỗ hai má bẹp bẹp, mi cười cái gì, chuyện có như thế mà cũng cười sao.
Đúng là làm người càng ngày càng thụt lùi.
Chợt Khúc Hạ nhớ lại hôm qua mình say đến độ đuổi người ta ra phòng khách ngủ, hôm nay lại giúp cậu như vậy, không biết cậu nên đền đáp người đàn ông đó thế nào đây.
Cứ mời người ta đi ăn hoài cũng không phải là cách hay.
[Khúc Hạ he he]: Khụ, giúp tui một chuyện đi...
[Hân Thi tiên tử]: Cục cưng cứ nói, giúp được tui giúp ngay.
[Khúc Hạ he he]: Ừm...!làm sao để cảm tạ người ta mà không quá thô thiển nhỉ?
[Hân Thi tiên tưt]: Sao? Cưng muốn cảm ơn Chu Luân á hả? Ông nội đó giàu quá rồi, tặng quà cáp người ta thấy bình thường.
Hay là cưng nấu một bữa đãi người ta đi, có câu đường đến tình yêu nhanh nhất là dạ dày mà.
[Khúc Hạ he he]: Nhưng mà tui không biết nấu...!lỡ ổng ăn rồi có chuyện gì fan ổng chửi không đi đầu thai được luôn đó *icon khóc*
[Hân Thi tiên tử]: Cũng phải ha...!thế mua đi, ổng thích ăn cái gì thì mua cái đó, bánh ngọt hay gì đó.
Mỗi ngày mua cho ổng một ít, mua đến khi nào cưng thấy đủ rồi thì ngưng.
Cách này hình như cũng không ổn lắm...
Nhưng điều này lại làm cậu nhớ đến sở thích của Chu Luân.
Người đàn ông ấy rất thích đồ ngọt, hắn có thể ăn chè thay cơm mà không biết ngán.
Khúc Hạ bật cười, nếu Hân Thi không gợi lại, coe lẽ ký ức đó mãi chôn sâu trong góc tối tâm hồn rồi.
Kiếp trước khi quay "sống lại để yêu anh", cậu cũng dùng cách mua toàn đồ ngọt tặng cho hắn.
Bề ngoài hắn giả vờ nói mình không thích ăn, nhưng khi ở chỗ không người thì hắn lộ ra bản chất cuồng ngọt đáng yêu của mình.
Bây giờ...!cậu lặp lại chuyện này, liệu có ổn không.
Khúc Hạ phiền não thở dài.
Cậu đang nợ người đàn ông đó mà, cậu chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bước lên con đường cũ đâu.
Khúc Hạ nhớ Chu Luân rất thích bánh ở Miss U nằm trên đường Phân Phương, nghĩ ngợi một lát, Khúc Hạ quyết định sẽ mua bánh mang đến cho Chu Luân như lời cảm ơn.
Nhưng có vấn đề là...!cậu không biết mua bánh nào.
Cậu cũng không nhớ rõ hắn thích loại bánh gì nữa.
Vì thế khi cậu đến tiệm bánh, nhân viên nhìn thấy cậu đứng phân vân tận mười phút rồi.Nhân viên vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp giới thiệu từng loại bánh cho cậu, nhưng hồi lâu Khúc Hạ cũng không biết nên mua bánh gì, đứng ở đây lâu cậu có chút ái ngại.
"Ngại quá...!tôi định mua bánh tặng người quen, chị có thể giới thiệu tôi nên tặng loại bánh nào mới ổn không?"
"Nếu vậy quý khách mua loại này đi.
Đây là loại best seller của tiệm, nhiều khách mua tặng cho người quen lắm."
Cuối cùng cậu chọn loại bánh best seller của tiệm, cũng là loại bánh mắc nhất.
Nhân viên không ngờ giọng nói của khách hàng dễ nghe như vậy, không biết vị khách này có quay lại tiệm nữa không.
Khúc Hạ mang bánh thẳng đến công ty của Chu Luân.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến Paradis Entertainment.
Một trong ba công ty giải trí vàng trong nước, có rất nhiều nghệ sĩ muốn đầu quân vào đây mà không từ mọi thủ đoạn chiêu trò.
Khúc Hạ đến quầy tiếp tân gửi phần bánh đến chủ tịch Chu Luân của họ.
Thường ngày có rất nhiều người gửi quà cáp đến công ty, nhưng ai biết trong đó có ngải, vũ khí hay chất nổ gì đó thì sao, vì thế họ kiểm tra kỹ càng rồi mới gật đầu đồng ý.
Khúc Hạ nói cảm ơn, vừa định rời đi thì nhìn thấy Tố Tố cùng quản lý bước vào.
Khúc Hạ lịch sự gật đầu chào Tố Tố nhưng đối phương vờ như không thấy cậu.
Khúc Hạ ngượng ngùng, thấy tiếp tân nhìn mình với vẻ hiếu kỳ, cậu đành quay lưng rời đi thật nhanh.
Đợi Khúc Hạ đi khỏi, Tố Tố bước đến quầy tiếp tân.
"Người đó đến đây có chuyện gì vậy?"
Tố Tố là ai thì tiếp tân biết quá rõ, vả lại Tố Tố thường đến đây nên nhân viên công ty đã quen thuộc, cũng không có gì giấu giếm Tố Tố.
"Anh ta đến đây để gửi đồ cho chủ tịch ạ."
Tố Tố nhìn hộp bánh trên bàn: "Là cái này à?" Tiếp tân