Vân Anh nghiến răng, tay siết chặt chiếc váy đến nhăn nhúm, móng tay dài bấu chặt như muốn đâm xuyên qua chất vải mỏng.
Cũng không biết Vân Anh muốn đâm thủng váy mình hay là đâm thủng mặt Khúc Hạ nữa.
Rõ ràng cô và mẹ cô làm đủ mọi cách với tống khứ được Khúc Hạ ra khỏi Khúc gia.
Ấy vậy mà mà cái danh anh cậu hai Khúc gia ra vẫn đi theo sao Khúc Hạ.
Chu Luân nhìn cần cổ người kia hiện gân mỗi khi lên nốt cao.
Hàng mi như cánh quạt rũ xuống, đôi mắt ấy tập trung nhìn vào phím đàn, môi anh đào mấp máy cất cao giọng hát.
Chu Luân cảm giác có luồng ánh sáng hiền hòa nhàn nhạt bao lấy Khúc Hạ.
Trong phút chốc, hắn cảm giác như Khúc Hạ hóa thành thiên thần.
Bữa tiệc kết thúc, ai nấy vui vẻ ngoại trừ có một số người vừa vào xe hơi liền nói lời thô tục mắng nguòi khác.
Khúc Hạ được Lan Chi phu nhân chèo kéo ở lại, một phần cậu xoa uống rượu nên Lan Chi phu nhân nói rằng cậu không thể về được vì nguy hiểm.
Khúc Hạ bị sự nhiệt tình quá khích của Lan Chi phu nhân chi phối, cuối cùng không thể từ chối được.
Lan Chi phu nhân nói rằng do quá đột ngột nên không thể có sẵn phòng dành cho khách được.
Cuối cùng Khúc Hạ ngủ nhờ phòng Chu Luân.
Ban đầu Chu Luân muốn từ chối, Lan Chi phu nhân trừng mắt hăm dọa, hắn đành ngậm ngùi đồng ý.
Minh Anh đứng lên sofa rồi chống nạnh như một tướng quân mãnh mẽ hiên ngang ngoài sa trường mà nói: "Chú út! Hôm nay con tuyên chiến với chú!"
Chu Luân nhướn mày.
Minh Anh phồng má quyết tâm.
Cái mặt tròn tròn mũm mĩm của nhóc làm người ta muốn nhéo một cái.
"Tuyên chiến gì đó? Có tin chú lấy lại kẹo không?"
Nhóc con nghe vậy hơi giật mình, nhưng vẫn cố ra vẻ kiên định: "Sau này con lớn lên sẽ cướp chú Hạ từ tay chú út.
Hừ! Chú út chờ xem."
Chu Luân không hiểu vì sao có Khúc Hạ trong này Lan Chi phu nhân thấy thế liền mắng nhẹ: "Nhóc này, ăn nói linh tinh gì đó? Còn không lên phòng ngủ? Chút nữa ba con kiểm tra thấy con chưa ngủ rồi đánh đòn thì con đừng khóc lóc kêu nội cứu đấy."
Nhóc con nghe đánh đòn nên sợ.
Nhóc nhìn chú út mình, nhìn bà nội rồi mới lon ton về phòng đi ngủ.
Chu Luân mắng vài câu, cũng không biết học ai nói vài ba câu linh tinh.
Dưới sự thúc giục của Lan chi phu nhân, Chu Luân trở về phòng.
Hắn thấy người kia vui mặt vào chăn ngáy khò khò.
Chợt Chu Luân vấp phải cái gì đó, hắn cúi người nhặt lên xem thử.
Trước mặt hắn là một chiếc quần lót màu xám, nhìn kích cỡ chắc chắn không phải là của hắn.
Chu Luân nhận ra áo sơ mi, quần tây bị ném mỗi nơi một cái.
Khóe môi Chu Luân giật mấy cái, người này thế mà ngủ khỏa thân, cũng quá tự nhiên rồi.
Chu Luân xoa hai bên thái dương.
Hắn không đành lòng vén chăn lên, chắc chắn toàn bộ cảnh xuân bên dưới chăn sẽ lộ ra hết.
Hắn đành lay lay Khúc Hạ.
"Khúc Hạ! Khúc Hạ, cậu nhích qua một chút chừa chỗ cho tôi nào."
Khúc Hạ bị đánh thức nên nhăn mày khó chịu.
Khúc Hạ kêu vài tiếng khó nghe rồi mới mở mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Chu Luân tưởng Khúc Hạ lại muốn đi thải nỗi buồn nên né sang một bên nhường đường.
Ai ngờ người kia thấy hắn thì trở nên cáu gắt.
"Sao lại là anh nữa? Sao anh ám tôi hoài vậy? Đến cả mơ cũng thấy anh là sao?"
Khóe môi Chu Luân giật mấy cái, người này mỗi lần say là như thành người khác vậy.
Khúc Hạ bĩu môi nói tiếp.
"Rốt cuộc anh định ám tôi đến khi nào hả?" Khúc Hạ hỏi.
Chu Luân thấy cậu nhìn hắn với đôi mắt u oán.
Trong ánh mắt còn mang theo nước khiến hắn nhớ đến con thỏ nhỏ hay khóc mà hắn nuôi lúc nhỏ.
Hắn nghe Khúc Hạ lầm bầm: "Anh là đồ xấu xa.
Tại anh mà tôi bị người ta chỉ trích, chửi rủa.
Tôi ghét anh!"
"Ghét tôi? Lúc trước tôi có mượn tiền em không trả hay sao mà ghét tôi?" Chu Luân hỏi.
Đột nhiên Khúc Hạ chỉ thẳng vào ngực trái của cậu.
Ngón tay chọt trúng hạt đậu trên ngực làm hắn giật mình, nhưng dường như cậu không hay biết: "Đúng! Anh mượn trái tim tôi rồi không trả!"
"Em buông tay, có biết mình đang làm gì không?" Hắn chộp tay cậu, nào ngờ Khúc Hạ xô hắn nằm xuống giường, còn cậu ngồi lên bụng hắn.
Cũng không biết Khúc Hạ lấy đâu ra sức mạnh siết hai cổ tay không cho hắn động đậy: "Tôi biết anh không thích tôi...!nhưng tại sao cứ hết lần mày đến lần khác anh đối xử tốt với tôi vậy? Từ khi tôi tỉnh lại, tôi tự hứa với lòng mình sẽ tránh xa anh ra, nhưng sao anh cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy? Anh làm trái tim tôi không nằm yên được, thứ tình cảm sai trái kia sắp trỗi dậy rồi anh biết không hả?" Chợt có giọt nước mắt rơi xuống má Chu Luân.
Hắn sững sờ không nghĩ Khúc Hạ thế mà khóc nức nở.
Khúc Hạ đấm một cái ngay ngực hắn làm Chu Luân đau muốn phun máu.
Khúc Hạ nức nở: "Anh ghét tôi mà sao cứ xuất hiện trước mặt tôi, đối xử tốt với tôi hoài vậy? Hức hức...!trái tim tôi sắp chịu không nỗi rồi!!!"
"Khúc Hạ!"
"Tôi không muốn nghe anh nói.
Anh là đồ xấu! Anh lúc nào cũng lừa tôi! Cho tôi ăn quả ngọt rồi làm lơ tôi!" Khúc Hạ càng nói càng khóc lớn.
Chu Luân nghiến răng, vùng ra rồi nắm chặt lấy vai người kia.
Trong một cái chớp mắt Khúc Hạ bị người ta lật nằm bẹp xuống giường.
Khúc Hạ vùng ra, giơ chân giãy giụa nhưng bị hai chân Chu Luân kẹp ở giữa khống chế.
"Cái thằng say sỉn này! Tôi có bao giờ nói ghét em chưa? Đừng nhét chữ vô mồm tôi chứ!"
"Không tin..." Khúc Hạ ngơ ngác: "Anh nói...!anh không ghét tôi."
"Đương nhiên!" Chu Luân nghiến răng.
"Không tin!"
Chu Luân thở dài: "Thế phải làm thế nào em mới chịu tin?"
Vừa dứt câu, Chu Luân không thể nào tin được nhìn lông mi người kia cách mình rất gần.
Khúc Hạ đã hôn hắn.
Bốn cánh môi áp kề cận, hắn còn cảm nhận được đôi môi người kia rất mềm, mùi rượu thoang thoảng quanh mũi như nhắc nhở hắn rằng Khúc Hạ vẫn còn say.
Não hắn ngưng hoạt động