Doanh thu của nước hoa mỗi ngày tăng lên, "Khúc ca nhân ngư" gọi điện cảm ơn cậu, lần sản xuất nước hoa này anh ta đặt cược hết vào Khúc Hạ.
Nếu doanh thu không tốt xem như hãng nước hoa phá sản đóng cửa.
Khúc Hạ thầm cảm ơn ông trời, kiếp này sống lại, cậu may mắn không làm hỏng chuyện người khác.
Nếu doanh thu không tốt, e là lần này nghiệp cậu gây ra có một trăm cái mạng cũng không đền được.
Cậu cảm thấy từ khi mình sống lại may mắn vớt vát lại được một chút.
Cũng không biết là do nguyên nhân gì, có lẽ ông thấy trời thấy cậu ngoan nên mới thương tình một chút chăng.
Không.
Khúc Hạ nghĩ, có lẽ kiếp này cậu ít đeo bám Chu Luân nên ông trời mới thương.
Quả thật, kiếp trước cậu thường hay làm phiền Chu Luân, mỗi khắc mỗi lúc đều tìm hắn như thể cả thế giới của cậu chỉ có mỗi hắn.
Ánh mắt của cậu chỉ có hình bóng hắn, cậu không muốn rời khỏi hắn từng phút từng giây.
Có lẽ Chu Luân ở kiếp trước khó chịu lắm, nhưng vì hình tượng nên không mắng cậu thôi.
Kiếp này, cậu an phận đi nhiều rồi, không còn tìm hắn, không phải mỗi cái mỗi lúc đều nhờ hắn.
Khúc Hạ ôm điện thoại tự cười trong lòng, món quà mà cậu nhận được ở kiếp này...!có lẽ là những nụ hôn bất ngờ đến từ Chu Luân.
Khúc Hạ nhận ra mình không thể buông bỏ đoạn tình cảm này, vì vậy cậu không bài xích khi bị Chu Luân cưỡng hôn.
Cậu không biết Chu Luân nghĩ gì lại hôn mình, cậu không dám hỏi vì sao hắn lại hôn cậu.
Cậu sợ mình chọc thủng tầng giấy mỏng manh mang tên giả dối, để rồi nhận lấy một câu nói "tôi chỉ ban phát tình cảm dư thừa này cho cậu, để cậu tự ngoắc đuôi ảo tưởng mà thôi".
Cậu sợ thực chất hắn lợi dụng chuyện đó để tạo scandal cho cậu, nâng cậu lên cao rồi đạp thẳng xuống địa ngục.
Vốn dĩ đầu quân cho công ty là một bước đi sai lầm.
Sợ rằng bánh xe vận mệnh kiếp trước lại trở về đúng đường ray, tương lai bị scandal, bị cưỡng chế đóng băng.
Cậu càng nghĩ càng đau đầu.
Cậu muốn thỉnh bùa về ếm thằng cha này cho rồi, cứ quanh quẩn trong đầu, cứ khiến cậu được lo được mất.
Vừa nghĩ đến người thì người xuất hiện, Khúc Hạ nhìn tên Chu Luân hiển thị trên màn hình, giãy giụa một hồi mới bắt máy: "Alo..."
"Yểu xìu vậy? Đang nhớ đến tôi?" Khúc Hạ không ngờ hắn thế mà đi guốc trong bụng cậu nhưng vì sĩ diện, Khúc Hạ chối đây đẩy: "Ai thèm."
"Mà anh gọi có gì không?" Khúc Hạ cắt ngang, sợ hắn lại ghẹo cậu.
"Tôi nhớ em, muốn gọi một lát." Chu Luân nói.
Không ngờ thế mà hắn lươn lẹo ghẹo cậu cho bằng được.
Khúc Hạ cảm giác tai mình nóng lên, cả hai má cũng hầm hập, có lẽ cậu đã sốt rồi.
Thấy Khúc Hạ im lặng, Chu Luân hơi hạ giọng, cậu còn nghe được tiếng thở dài quanh quẩn bên tai: "Em không thích tôi gọi điện sao?"
"Anh đừng có suy nghĩ bụng anh ra bụng em.
Em block anh bây giờ." Khúc Hạ nghiến răng.
"Khúc Hạ."
"Vâng?"
"Tôi muốn bay qua chỗ em..." Chu Luân tỉ tê.
"Có yêu đương gì đâu mà bay tới chỗ em.
Xùy.
Mà phải rồi, em nghe nói anh có tiệc off đoàn?" Khúc Hạ bĩu môi, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác.
"Chủ nhật tuần này mới có tiệc.
Năm nay em tới nhà tôi ăn tết đi." Chu Luân nhẹ nhàng vòng lại chuyện chính.
"Hả? Vì sao? Em đâu có quan hệ gì với gia đình anh, ăn tết cùng không hay cho lắm..." Khúc Hạ nói nhỏ.
"Em nói là em chỉ có một mình mà.
Định ăn tết trong cô đơn sao?" Khúc Hạ ngượng ngùng, không ngờ hắn vẫn nhớ đến lời cậu nói hồi Trung thu.
Khóe môi cậu khẽ cong, người đàn ông này...!sao cứ đột ngột trở nên ngọt ngào như vậy, làm cậu không kịp trở tay xíu nào cả.
"Ừm...!để em suy nghĩ đã." Khúc Hạ nói xong liền cúp máy.
Chu Luân biết Khúc Hạ đang xấu hổ nên chạy trốn.
Hắn cũng không ép cậu, dù gì đến lúc đó hắn cũng có cách dụ cậu về mà thôi, đây chẳng qua là thông báo cho cậu biết.
Chu Luân vuốt ve điện thoại, có lẽ hiện giờ Khúc Hạ đỏ mặt, vùi đầu vào gối lăn qua lăn lại rồi.
Chu Luân mỉm cười, đang chìm trong bể tưởng tượng của mình thì điện thoại đổ chuông.
Hắn tưởng Khúc Hạ gọi lại, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc hiển thị, đôi mày kiếm đã nhíu chặt như muốn dính lại với nhau.
"Alo?" Hắn hơi hạ giọng hỏi.
Bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Vân Anh: "Alo? Anh Chu Luân...!là em...!Vân Anh đây ạ."
Chu Luân nhịp tay vài cái, vẻ mặt không cảm xúc hỏi lại: "Ừm, làm sao biết số của tôi vậy?"
"A, là do anh hai em cho ạ.
Em có giặt áo khoác của anh rồi nên muốn mang đến trả cho anh."
"Ừm."
"Không biết hôm nay anh có rảnh không ạ? Em muốn mời anh một bữa để cảm ơn lần đó anh giúp em.
Nếu không có áo khoác của anh, hôm đó em xấu hổ chết luôn." Vân Anh cười nhẹ, giọng ngọt như kẹo bông màu hồng, mang theo mùi hương ngọt ngào len lỏi vào tim, khiến cho ai nghe cũng thấy xao xuyến động lòng.
Tiếc là Chu Luân không phải là trai thẳng.
"Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Với lại hiện giờ tôi không có thời gian rảnh, còn áo khoác để tôi đến lấy được rồi."
"Vâng ạ.
Để em gửi địa chỉ cho anh.
Em chờ anh tới."
Chu Luân cúp điện thoại, sau đó hắn gọi điện cho trợ lý.
Đối phương hối hả chạy vào: "Sếp, có chuyện gì ạ?"
"Thay số điện thoại mới cho tôi."
"Có fan cuồng tìm được số?"
Chu Luân gật đầu: "Sẵn tiện cậu đến địa chỉ này lấy áo khoác giùm tôi luôn.
Nhớ kiểm tra kỹ