Trần Thất cười nói:
- Lúc chúng ta mới gặp nhau, mọi người cũng không thân lắm nên có chút giấu diếm là việc nên làm, đâu cần nghiêm túc như vậy chứ?
Hứa Lý và Ứng Ưng lôi kéo Trần Thất nói:
- Bọn ta tạm thời đi tìm nơi bí mật rồi lại phân trần kỹ càng với Thất thiếu sau.
Trần Thất hơi sững sờ, thấy sắc mặt của Hứa Lý và Ứng Ưng vô cùng nghiêm túc, liền nói:
- Không cần đi tìm chỗ khác, hai vị ca ca theo ta đi vào bên trong là được.
Trần Thất lắc tay áo một cái liền có một tòa bảo tháp nhỏ mà tinh xảo, bay lên trên nóc kệ hàng của một cửa tiệm, hắn kéo Hứa Lý và Ứng Ưng vừa suy nghĩ liền trốn vào bên trong Kim Cương Tháp.
Tòa Kim Cương Tháp này đã được Trần Thất tế luyện, đã diễn hóa thành hai mươi tám tầng, diện tích mỗi một tầng cũng lớn hơn ban đầu rất nhiều.
Trần Thất dẫn theo Hứa Lý, Ứng Ưng đặt chân vào tầng thứ nhất của Kim Cương Tháp, hai thiếu niên này ngay lập tức rất đỗi ngạc nhiên mà ở trong tầng này chạy tới chạy lui, vậy mà tạm thời quên mất nói chuyện với Trần Thất.
Hứa Lý ghé vào chỗ của Kim Cương Tháp nhìn ra ngoài, miệng kêu liên tục:
- Ưng thiếu nhanh tới.
Ưng thiếu nhanh tới đây đi.
Ưng thiếu chạy nhanh qua, từ chỗ bả vai của Hứa Lý nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người đi lại trên đường đều trở nên to lớn vô cùng, con đường phòng ốc cũng trở nên cao to hẳn lên, từ trong Kim Cương Tháp nhìn ra thế giới giống như trở nên to lớn gấp mấy trăm lần, thoạt nhìn vô cùng kỳ diệu.
Hai người nhìn tới nghiện, rất lâu sau mới thu tầm mắt từ ngoài cửa về, lúc này Hứa Lý và Ứng Ưng mới nhìn thấy tầng thứ nhất của tòa bảo tháp này vậy mà có rất nhiều vàng bạc châu báu, áo giáp binh khí, rất nhiều đồ vật để sử dụng, đều phân loại đặt bên trong tầng thứ nhất bảo tháp rộng khoảng trăm bước này, có thêm một đám ánh sáng màu vàng lơ lửng ở chính giữa tầng bảo tháp, có từng tia từng sợi ánh sáng nối tiếp với nó giống như đang rót vào một luồng năng lượng.
Đám ánh sáng màu vàng kia co duỗi liên tục, giống như có sinh mệnh vậy, ngay lúc Hứa Lý và Ứng Ưng nhìn nó, đám ánh sáng màu vàng này bỗng nhiên rung một cái, phun ra một miếng Phù Tiền vàng rực rỡ rơi xuống mặt đất, cùng với sáu bảy miếng Phù Tiền xếp thành một đống.
Hứa Lý tán thưởng rất lâu, lúc này mới nói với Trần Thất:
- Thất thiếu, tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia ta với Ứng Ưng đã từng vào rồi, còn lấy được một quyển đồ vật, đây là bí mật mà bọn ta giấu ngươi.
Vốn dĩ chuyện này bọn ta đã nói rõ rồi, sẽ không nói với ai cả, nhưng Thất thiếu lại không giống, mọi người đều giống như huynh đệ vậy nên chúng ta còn giấu giếm nữa thì không đủ tình nghĩa bằng hữu rồi.
Trần Thất vốn nghĩ cho dù Hứa Lý và Ứng Ưng nói chuyện gì thì mình cũng sẽ không lộ vẻ xúc động.
Nhưng câu nói này của Hứa Lý lại làm Trần Thất suýt nữa thì nhảy dựng lên, hét lớn:
- Cái gì? Các ngươi vậy mà đã đi qua tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia?” Sau khi Trần Thất ngạc nhiên xong, thở dài một hơi, gật gật đầu nói: “Chẳng trách các ngươi tu luyện Thiết Cốt Công nhanh hơn ta, phải biết rằng ta đã xem như là ăn gian rồi.
Các ngươi đã lĩnh ngộ ải nào trong Tứ đạo cảnh?
Trần Thất cũng là người có suy nghĩ lanh lẹ, lập tức liền hiểu rõ được tại sao Hứa Lý và Ứng Ưng có thể trong vòng một ngày mà có thể đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba của Thiết Cốt Công.
Chả trách là có nguyên nhân như thế, hiểu rõ mấu chốt này ngược lại Trần Thất lại sinh ra mấy phần tò mò, thuận miệng hỏi một câu, Hứa Lý cười khổ nói:
- Đâu có dễ dàng như vậy.
Ta với Ứng Ưng chịu không biết bao nhiêu cực khổ mới tính là lĩnh ngộ được đạo tâm sơ cảnh, chỉ là chúng ta đều vẫn luôn không biết loại cảnh giới tâm cảnh này có tác dụng gì, vẫn là Thất thiếu truyền thụ Thiết Cốt Công cho chúng ta nên mới biết đạo tâm này có thể dùng để tu luyện gấp đôi, tiến bộ nhanh chóng.
Hứa Lý vỗ vỗ Ứng Ưng nói:
- Ứng thiếu, lấy quyển đồ vật kia ra cho Thất thiếu nhìn đi.
Ứng Ưng không chút do dự, lập tức lấy một quyển trục phong cách cổ xưa từ trong ngực ra, vật này cũng không có kiểu dáng của một quyển sách mà giống như thẻ tre thời cổ, chỉ là cũng không phải dùng thẻ tre, mà là toàn thân có khí màu tím trong suốt, một loại tính chất giống như mỹ ngọc linh thạch.
Nhưng lại không phải là bất cứ loại ngọc thạch nhân gian nào mà Trần Thất biết.
Sau khi Trần Thất nhận lấy, trước tiên vẫn chưa mở ra mà chỉ nhìn quyển đồ vật này, tổng cộng có ba mươi sáu cái thẻ ngọc màu tím, ước lượng một chút thấy vô cùng nhẹ, đừng nói thuộc loại ngọc thạch mà cho dù là vật từ gỗ trúc cũng không thể nhẹ như thế.
Trong lòng Trần Thất tấm tắc lấy làm lạ, lúc này mới mở quyển Tử ngọc giản này ra, chỉ thấy phía trên nhẵn bóng không có chữ viết nào cả.
Trần Thất mở hết ba mươi sáu cái thẻ ngọc màu tím ra, thấy trên ba mươi sáu cái thẻ ngọc đều nhẵn bóng, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không bối rối, sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết rót vào một luồng Chân Long Kình.
Ba mươi sáu thẻ ngọc màu tím này lập tức nở rộ như một ráng sương mù màu tím, thả ra một luồng ánh sáng tím chỉ quấn một cái liền quấn Trần Thất vào.
Lúc Hứa Lý và Ứng Ưng bổ nhào qua, quyển Tử ngọc giản đã thu lại ánh sáng rơi xuống đất.
Hứa Lý sợ hãi nói:
- Không có pháp quyết của chúng ta căn bản không thể mở được quyển đồ vật này, tại sao Thất thiếu lại bị thứ này nuốt mất? Nếu như y có gì không ổn thì chẳng phải là chúng ta đã hại y rồi sao?
Ứng Ưng cũng có chút lo lắng, nói:
- Cũng tại chúng ta quá xem thường Thất thiếu rồi, y là đệ tử môn phái lớn, chỉ sợ không có pháp quyết cũng có thể thao túng được quyển đồ vật này.
Chỉ là chúng ta chịu đủ khổ cực ở bên trong, Thất thiếu đi vào không biết thế nào, hi vọng y sẽ không có chuyện gì.
Chi bằng chúng ta cũng đi vào giúp Thất thiếu một tay.
Hứa Lý cũng cảm thấy ý kiến này không tệ, hai người cùng bắt pháp quyết, quyển Tử ngọc giản kia lập tức lại thả ra ánh sáng màu tím lần nữa, quấn hai thiếu niên này đi vào.
Trần Thất bị Tử ngọc giản quấn đi, lập tức phát hiện đã đổi một vùng trời đất, hắn giương mắt lên nhìn chỉ thấy một mảnh trời đất mênh mông, dưới chân đã là một chỗ cực kỳ rộng rãi, nhìn thảo nguyên rộng lớn không thấy điểm cuối chân trời.
Trần Thất còn chưa lấy lại tinh thần liền có một con sói to lớn ẩn nấp ở trong đám cỏ dài bỗng nhiên bổ nhào lên cắn về phía cổ hắn.
Trần Thất tu luyện võ công lâu ngày, phản ứng tự nhiên hắn co rụt bả vai, sau đó trở tay đánh một quyền, lập tức đánh cho con sói to lớn này đứt gân gãy xương.
Con sói to lớn này tuy hung ác nhưng đối với Trần Thất mà nói cũng không tính là ghê gớm lắm, giơ tay nhấc chân liền có