Trần Thất có thể cảm nhận được toàn thân đang chìm đắm trong một loại kh.oái cảm, hơn nữa dòng kho.ái cảm này càng lúc càng tăng cường, tựa như đối mặt với sự giết chóc vô tận này, mỗi một tấc trên cơ thể, mỗi một ý nghĩ trong đầu đều đang reo hò nhảy nhót, vui sướng hưng phấn.
"Làm sao ta lại biến thành như này? Tuy rằng Trần đại đương gia ta đã từng giết người nhưng đều là bất đắc dĩ phải làm.
Hiện tại dường như có âm thanh nói với ta là giết đi, giết đi, giết thật vui sướng, giết cho máu trải ngàn dặm, giết đến khi núi thây chất đầy như ngục, đến khi vạn vật tuyệt diệt, không lưu lại dù chỉ là một sinh linh, đó là chuyện hân hoan yên bình, sảng khoái nhất...!Ý nghĩ trong đầu này đến từ đâu? Đây có phải là suy nghĩ nên có trong đầu không?"
Trần Thất không phải chưa từng đắm vào mê muội, loại cảm giác gần như chân thật này, tựa như giết chóc càng nhiều thì đạo pháp của chính mình càng lợi hại, cuộc sống cũng thêm phần sung sướng, nhưng trong lòng tiểu tặc này vẫn đang có rất nhiều thanh âm phản đối.
Trần Thất từ nhỏ đến lớn đều sống ở Thiên Mã sơn trại, dường như mỗi ngày đều có dê béo cướp về, có được chút ban ơn của Đại trại chủ, tu luyện tiến bộ Thiết Cốt Công hoặc là đao pháp của mình chính là việc vô cùng vui vẻ.
Nhưng không giống như Trần Thất của hiện tại, hắn đã không còn là tiểu tặc của núi Thiên Mã nữa, hắn không cần phải cướp bóc cũng sống tốt.
Những chuyện trước kia có thể khiến hắn vui vẻ, hiện tại đều chỉ là hạt cát không đáng nói đến.
Hắn ở trong mộng từng mơ qua vô số lần có thể tu luyện Thiết Cốt Công như trại chủ Hắc Toàn Phong, hiện tại nghĩ đến chẳng những buồn cười, hơn nữa tu vi Thiết Cốt Công của hắn đã bỏ xa Hắc Toàn Phong.
Từng hy vọng bản thân có được vô số vàng bạc, nhưng hiện tại Trần Thất còn chưa ra tay cướp bóc, chỉ từ hai con dê béo Hòa Sơn Đạo đã đủ tiền tài tiêu xài cho kiếp này.
Thậm chí nếu hắn muốn nhiều của cải hơn nữa thì chỉ cần dùng phù tiền ngưng tụ trong Kim Cương Tháp mỗi ngày lấy ra buôn bán, liền dễ dàng trở thành cự phú một phương.
"Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng mỗi người đều có thể lựa chọn con đường của chính mình."
Khi trong lòng Trần Thất bỗng nhiên bật ra một câu này thì một cơn đau không rõ lí do nhói lên trong tim, nỗi đau này không phải là đau đớn trên thân thể, mà đến từ nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn, thậm chí sâu đến nỗi hắn nghĩ rằng đời này sẽ không thể trải qua nữa.
Những lời này đều không phải tự hắn đúc kết, những lời này là...!của mẹ Trần Thất, thời điểm dạy hắn đọc sách nhận chữ đã nhẫn nại không phiền lặp đi lặp lại dạy hắn đạo lí.
Người phụ nữ như hoa mất sớm, người phụ nữ bất hạnh theo đạo tặc này đã dùng tất cả dịu dàng và tình thương của mẹ để nói cho đứa con yêu dấu rằng tương lai hắn có thể quang minh chính đại tạo nên sự nghiệp.
Trong cảm nhận của Trần Thất, người phụ nữ ấy không thể thay thế được, chỉ là Trần Thất rơi vào tay đạo tặc nên cho tới nay đều không có cách lựa chọn, sau khi dần dần lớn khôn thì luôn cảm thấy nguyện vọng mong muốn mình trở thành người tốt của mẹ nhưng chính mình không thể làm được, cho nên mới cố quên đi, thậm chí luôn lấy mục tiêu tương lai mình sẽ trở thành đại tặc hoành hành thiên hạ để cố quên đi lúc còn nhỏ mẹ đã tha thiết hy vọng, không ngại phiền hà dạy dỗ...
Thậm chí Trần Thất tới cuối cùng, ngay cả bản thân cũng cho rằng chí hướng của mình chính là trở thành một Đại trại chủ.
Khi hắn trong lúc vô ý giết Tiêu Bình Nam, sau khi có được ba trang sách vàng cùng Hòa Sơn Kinh liền chăm chỉ mưu cầu nguyện vọng trở thành đại tặc, luôn muốn tìm một sơn tràng, thu thập nhiều tiểu đệ để xây dựng một thành trại, tốt nhất là mỗi ngày đều có thể cướp được dê béo....
Nhưng trong một khắc này, thời điểm Trần Thất bị ảo cảnh mê hoặc lâm vào giết chóc không ngừng, chuyện mẫu thân tha thiết dạy bảo khi còn nhỏ, ánh mắt mỗi lần nhìn hắn chờ đợi đều trỗi dậy từ sâu trong nội tâm hắn.
Sức mạnh từ nội tâm giống như sự bảo vệ của mẫu thân dành cho con, cũng không phải năng lực cường đại thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé không đáng kể nhưng lại nhỏ từng giọt không ngừng, không thể ngăn cản.
Đáy lòng Trần Thất cuồn cuộn tình cảm nồng đậm, cơn đau không tồn tại kia lại càng rõ ràng làm cho toàn thân hắn sinh ra một luồng chiến ý không thể ngăn cản.
Thái Thượng Hóa Long quyết luân chuyển toàn thân, biến hóa thành một con giao long màu vàng rít gào bay lên trời, thúc giục khí tức của Trần Thất tiếp tục tăng vọt.
Giống như sóng to gió lớn, sóng sau lớn hơn sóng trước, tác dụng chậm vô cùng, không chút ngừng nghỉ.
Khí tức mạnh mẽ của phương xa kia dường như cũng rất kinh ngạc, cớ sao hung uy của mình xưng bá thiên hạ lại có người đến khiêu chiến.
Sau một tiếng rống réo rắt, một con thú cổ xưa to lớn từ thế giới này biến hóa ra.
Đó là một con thanh lang ba đầu, toàn thân bên trong được bao phủ bởi một lớp cát vàng.
Thân hình ít nhất cũng cao hơn trăm trượng, mỗi một cái đầu sói đều có cái miệng to đủ để nuốt cửa thành vào.
Trần Thất hợp hai tay lại, Chân Long Kình bị Thái Thượng Hóa Long quyết thúc đẩy ra liền biến thành một con rồng lửa ngẩng đầu rít gào, toàn thân bốc cháy phừng phừng.
Từ khi Trần Thất tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết đến nay thì đây là lần đầu tiên thúc giục bộ đạo thuật thượng cổ này tới đỉnh phong, tựa như tại một khắc này hắn có thể xuyên qua thời gian không gian vô cùng, cảm nhận được ý chí bất hủ mà mạnh mẽ của người nọ truyền xuống đạo quyết này, luồng ý chí bá đạo mà vô tình, dường như chỉ cần không tuân theo hắn đều có thể tùy tay phá hủy, sự vật nào cũng không còn quan trọng.
Hỏa Long Phần Dã cứng rắn đối đầu với thanh lang ba đầu.
Nếu không phải Trần Thất đã khai thông Nhãn thức, Nhĩ thức, tu thành Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm thì không thể nhìn ra đây là ảo ảnh.
Con thanh lang ba đầu dựa vào pháp lực ảo cảnh biến ảo, thông thiên triệt địa, thậm chí không thua kém thượng cổ chân tiên.
Nhưng Trần Thất nhìn thấy hết thảy, sức mạnh của con thanh lang ba đầu này cùng lắm cũng chỉ luyện đến tiêu chuẩn tầng thứ ba.
Tuy rằng cảnh giới tu luyện của con thanh lang ba đầu này chỉ cao hơn Trần Thất một