Sáng sớm hôm sau, Triệu Hồng Bào ở phía ngoài thành canh địch.
Trần Thất tỉnh lại sau một đêm xuân, tinh thần đang phấn khởi mạnh mẽ, lập tức triển khai ra ngoài thành bắt đầu một hồi chém giết với Triệu Hồng Bào.
Trần Thất đã có chiến lược từ trước, dựa vào sự sắc bén của Chân Long Pháo và Hỏa Vũ Tiễn xâm nhập vào bên trong luồng cát đỏ bách trượng do Nhuyễn Hồng Sa biến thành, vừa dùng Hỏa Vũ Tiễn đánh Triệu Hồng Bào vừa chỉ huy yêu binh dưới tay áo đấu với ba nghìn thiên lôi binh của Triệu Hồng Bào.
Triệu Hồng Bào bị thương nên cũng không ngăn cản được bao lâu liền thua trận.
Trần Thất cũng không đuổi theo kẻ địch, vẫn thổi kèn thu binh như cũ, trở về thành Tiểu Phái.
Sau trận đại chiến này, Triệu Hồng Bào rất buồn bực, hắn ta có được danh môn sư truyền, có mười hai viên lôi châu cùng ba ngàn thiên lôi binh, còn có Nhuyễn Hồng Sa mượn được từ chỗ muội muội Triệu Quan Âm.
Vậy mà vẫn không làm gì được tên tiểu tặc Trần Thất này.
Hắn ta tự cảm thấy xấu hổ, cũng không chịu đến chỗ muội muội xin giúp đỡ liền trú ở phía ngoài thành Tiểu Phái.
Trần Thất trải qua trận này tuy uy phong tăng vọt nhưng biết Triệu Hồng Bào khó đấu, mặc dù có thể chiếm chút thượng phong nhưng không có cách đánh chết hoàn toàn đối thủ.
Hắn cũng không muốn liều mình với Triệu Hồng Bào.
Dù sao Trần Thất cũng biết Thái Thượng Hóa Long quyết và Hỏa Nha Trận kỳ dị, chỉ cần ngày đêm tu luyện đạo hạnh, pháp lực ngày càng tiến bộ thì không lâu nữa liền có khả năng hoàn toàn diệt Triệu Hồng Bào, lúc này không cần thiết phải mạo hiểm.
Trần Thất thu binh trở lại phủ của mình thấy dáng vẻ dịu dàng của Lý sư muội toàn tâm hướng về phía hắn, cũng không khỏi có chút động lòng, liền cầu hoan một hồi nữa.
Hai người mây mưa mười mấy lần, Trần Thất vui vẻ tận hứng, Lý sư muội cũng bị làm cho mềm như sợi bún, lúc này Trần Thất mới nhớ tới hỏi:
- Vị tiên tỷ này, ta còn không biết tên gọi của nàng là gì, nàng và ta giờ đã coi như thành vợ chồng, sau này cần phải có cái tên mới dễ thân thiết.
Vị nữ đệ tử của Linh Thứu Sơn xấu hổ, đỏ mặt ngượng ngùng nói:
- Tên cướp nhà ngươi thật không có đạo lý, ngay cả tên người ta cũng không hỏi đã mạnh mẽ lấy đi thân thể người ta.
Còn nói vợ chồng cái gì, chẳng lẽ coi tiểu nữ như là đồ chơi sao.
Ta là Lý Yên Yên, là nhân sĩ của Đồ La quốc ở Tây Vực, cha mẹ là vọng tộc ở Đồ La quốc, gia huynh còn là quan, không phải con nhà bình thường.
Trần Thất nghe vậy rất tò mò, cẩn thận hỏi ra mới biết nữ tử bị hắn mạnh mẽ bắt cưỡng ép này không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy.
Thật ra núi Linh Thứu cùng Thương Lang thần cung ở Tây Vực đều có mấy trăm bộ lạc vương quốc ủng hộ.
Cho dù là đệ tử tầm thường thì địa vị cũng cao quý hơn vương tử công chúa của các quốc gia Tây Vực.
Dù là Tộc vương của các bộ lạc hay là chủ vương quốc ở Tây Vực thì đều phải cung kính.
Trần Thất nghe vậy hơi mê hoặc, không khỏi nói:
- Nếu ta cũng tới Tây Vực mở mang bờ cõi, thành lập một quốc gia, bản thân làm đại vương chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao?
Lý Yên Yên bị Trần Thất làm cho cả người mềm nhũn, nhưng trong lồng ng.ực vẫn thấy nhiệt tình như lửa.
Loan Hề gieo tình chủng, thúc giục toàn bộ thất tình lục dục của Lý Yên Yên, làm cho tất cả nhu tình của nàng đều quấn quanh người Trần Thất.
Cũng không biết phải đáng tiếc cho nữ tử này gửi gắm không đúng người hay là số phận không may mắn nữa, trong lòng nàng giờ đây đều đang tính toán cho Trần Thất.
Nghe Trần Thất nói như vậy, liền bất mãn nói:
- Sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy hả? Người bình thường có thể có duyên tu đạo thì có là vạn dặm ranh giới, vương quốc trăm đời cũng không chịu đổi.
Ta thì không nói rồi, tuy chỉ là đệ tử ngoại môn của núi Linh Thứu nhưng khi trở về Đồ La quốc thì vương tử công chúa cũng không tôn quý bằng ta.
Ngươi lại là người có vận may, có được thiên thư của Thiên Hà lão tổ, sở học cao hơn gấp trăm lần tỷ muội chúng ta.
Thành tựu tiên đạo sau này cũng có hi vọng, đợi đến khi tu thành đạo thuật vô thượng, cho dù một câu nói cũng có thể lệnh cho vạn quốc đến, nào còn h4m muốn phú quý thế tục?
Trần Thất hơi sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi cười nói:
- Ngươi nói cũng đúng, là ta không hiểu biết, chỉ nghĩ được những điều tầm thường.
Trần Thất tuy là sơn tặc nhưng cũng là người biết sai thì sửa.
Hắn ôn tồn với Lý Yên Yên vài câu bỗng nhiên nhớ tới Phật tông bí bảo mà Vân sư tỷ nói lúc trước, lập tức hỏi đến việc này.
Lý Yên Yên bị tình chủng đâm sâu vào nội tâm, vốn dĩ những chuyện quan trọng như vậy không thể nói cho người ngoài.
Nhưng lúc này ở trong tâm vị nữ đệ tử của Linh Thứu Sơn thì tên tiểu tặc bá chiếm thân thể nàng mới xem như người trong lòng, còn sư môn đã thành người ngoài.
Cho nên cũng không giấu diếm, liền nói với Trần Thất:
- Bí bảo này có bộ dạng như thế nào chúng ta cũng không biết, nhưng lai lịch lại có một truyền thuyết khác.
Năm đó Tây Vực vốn là khu vực tranh chấp của ba nhà lớn.
Ngoại trừ núi Linh Thứu của chúng ta còn có Thương Lang thần cung và Đại Kim Cương tự.
Đại Kim Cương tự tuân theo cổ Phật môn bí pháp kia, Nam Sơn Hòa thượng là tổ sư khai phái pháp lực uyên thâm khó lường, truyền xuống một quyển "Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh" quả thật là cao minh thâm hậu, thực lực mạnh hơn hai gia tộc chúng ta.
Ngay cả tam phái lục đạo ở trung cổ cũng bởi vì Tây Vực có Đại Kim Cương tự trấn áp mà không dám dễ dàng khiêu khích.
- Về sau một vị Phật môn cao tăng của Đại Kim Cương tự bỗng nhiên ngộ được thành tựu cao nhất của Phật hiệu nên đã lấy pháp khí Kim Cương tháp năm đó Nam Sơn hòa thượng truyền xuống đến trung thổ du lịch, muốn cùng tam phái lục đạo trung thổ bàn luận về đạo pháp, hoàn thiện sở học của bản thân.
Nhưng chưởng giáo cùng trưởng lão tam phái lục đạo trung thổ bàn luận đạo pháp không thắng được vị cao tăng này nên chơi xấu, cuối cùng vị cao tăng kia cũng không hề trở về Tây Vực, ở lại trung thổ luôn, pháp khí trấn giáo của Đại Kim Cương tự cũng vì vậy mà lưu lạc ở trung thổ.
- Về sau, không biết vì sao Đại Kim Cương tự bỗng nhiên đóng cửa sơn môn, ngoại trừ sáu mươi năm một lần mở cửa để kết duyên, thu môn đồ ra thì không quản chuyện của Tây Vực nữa.
Núi Linh Thứu bọn ta cùng Thương Lang thần cung lúc này mới dần quật khởi, hình thành cục diện hai nhà tranh bá.
Ta nghe người trong sư môn nói, tòa pháp khí kia tuy rằng lợi hại nhưng thật ra cũng không