Mặc dù Loan Hề đã tu luyện thành công Diệt Tình Sát nhưng dù sao công lực vẫn còn yếu, dù cho nàng có thể tu luyện Diệt Tình Sát đến cảnh giới cao nhất đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ tới mức có thể cưỡi gió, vẫn không thể nào đuổi kịp hỏa nha của Trần Thất.
Tuy rằng Loan Hề còn có hai đạo kiếm khí được sư phụ La Băng Tâm phong ấn vào bên trong cơ thể, nhưng dù gì nàng cũng đã tu Diệt Tình Sát thành công, bước vào cảnh giới mà người thường không thể với tới.
Nếu nàng vẫn phải mượn ngoại lực giúp đỡ thì chẳng phải đang nói với mọi người rằng Loan Hề nàng không có năng lực sao? Nhất là Loan Hề đã từng tiêu hao hết hai đạo Diệt Tình kiếm lên Trần Thất nhưng đều không có chút hiệu quả nào, chính vì vậy trong thâm tâm Loan Hề không khỏi sinh ra một ý nghĩ, chính là cho dù nàng có sử dụng Diệt Tình kiếm thì cũng vô dụng.
Trần Thất bên này mới bay đến giữa không trung thì thấy hai tay Loan Hề phát ra ánh sáng bạc, tạo thành một vòng tròn từ trái sang phải, sau đó liền phá vỡ Hỏa Vũ Tiễn của mình, ngửa đầu nhìn hắn một cái rồi thi triển độn thuật chui xuống dưới đất.
Trần Thất từ bỏ ý định phóng Hỏa Vũ Tiễn ra, bởi vì Loan Hề đã trốn vào trong lòng đất, làm như vậy chỉ tổ lãng phí pháp lực.
Hắn vỗ đôi cánh, chớp mắt đã bay hơn mười dặm, thấy phía dưới có một cái gò đất lúc này mới thuận theo cơn gió từ từ hạ xuống dưới, thu hỏa nha lại.
Lần giao thủ này của Trần Thất và Loan Hề thoạt nhìn thì là bất phân thắng bại, nhưng Trần Thất lại phát hiện sau khi Loan Hề đột phá tầng luyện khí ngưng sát thì có thể dễ dàng hóa giải bất cứ loại pháp thuật nào của mình, trong khi trước đó đã ở thế thất bại.
Trừ phi mình có đòn sát thủ lợi hại hơn, nếu không vĩnh viễn cũng không thể làm gì được Loan Hề.
Nhưng điều khiến Trần Thất cảnh giác nhất chính là việc Loan Hề từng tung ra hai đạo kiếm khí, thế nhưng Trần Thất cũng không biết Loan Hề chỉ có thể tung ra năm đạo kiếm khí, mà hiện tại cũng chỉ còn lại hai đạo mà thôi.
Hắn vẫn cảnh giác loại thủ đoạn này của Loan Hề nhất.
“Lần này tiểu cô nương đó lại không tung ra hai đạo kiếm khí kia, chẳng lẽ là do nàng ta tự cảm thấy cho dù có tung ra cũng không đuổi kịp Hỏa Nha Biến của ta nên mới không ra tay chăng?” Trong lòng Trần Thất hơi suy tư, rồi lại thấy suy nghĩ của mình cũng có chút đạo lý.
Hắn thu phục năm mươi ba con hỏa nha, luyện thành Hỏa Nha Biến, cho dù đạo hạnh pháp lực của Loan Hề có cao hơn hắn thì cũng không làm gì được tiểu tặc đầu này.
Hai người đều có điều kiêng kị, chỉ là cục diện này đối với Trần Thất lại bất lợi hơn không ít.
Bởi vì Trần Thất không thể tìm thấy tung tích của Loan Hề, nhưng Loan Hề lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trần Thất ngồi xuống một lát, khôi phục lại phần pháp lực bị tiêu hao trong trận đấu vừa rồi, sau đó cũng không ở lại chỗ này lâu, lập tức đứng dậy thay đổi chỗ ẩn thân.
Sau khi trải qua một lần này Trần Thất biết không thể ám toán Loan Hề, mà Loan Hề cũng không thể làm gì được mình, liền quay trở về thành Tiểu Phái.
Hắn toàn tâm toàn lực tập trung vào tu luyện, chỉ cần tu vi có thể tiến thêm một bước, học được pháp thuật lợi hại hơn, đợi đến lúc đó sẽ có thể dễ dàng đánh bại Loan Hề.
Không lâu sau khi Trần Thất trở lại thành Tiểu Phái, Triệu Hồng Bào dẫn theo ba ngàn thiên binh quay về, hắn ta thu xếp Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng ổn thỏa xong, vốn có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, chẳng hạn như vụ giao mười vạn phù tiền như thế nào rồi.
Nhưng Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng vừa đánh mất mấy tên thủ hạ, trong lòng đang bực bội khó chịu, Triệu Hồng Bào cũng không tự mình đi tìm xui xẻo nên dẫn theo đại binh quay trở lại huyện thành Tiểu Phái.
Lần trước Bức Cát đã ra khỏi thành quy hàng, nhưng Trần Thất lại chưa chịu đi ra, điều này luôn khiến cho Triệu Hồng Bào không yên lòng.
Trải qua mấy trận đấu kịch liệt, chịu thiệt vài lần, hắn biết Trần Thất không phải là hạng người dễ chọc, vốn hắn đang cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
Bỗng nhiên Trần Thất phái thủ hạ truyền lời muốn ra nhập vào hàng ngũ cha con hắn, Triệu Hồng Bào không tin tưởng lắm, nhưng tạm thời hắn không thể xử được người ta, nên chỉ có thể vờ vịt đồng ý.
Triệu Hồng Bào phái thủ hạ đến huyện thành Tiểu Phái truyền tin, Trần Thất nhận được thư của Triệu Hồng Bào thì trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp vị Triệu đại công tử này một chút.
Trần Thất đang cần một nơi để nghỉ ngơi lấy lại sức, tu luyện pháp thuật, mà thành Tiểu Phái này là do hắn khó khăn lắm mới đoạt được, sao có thể dễ dàng vứt bỏ? Dù sao đầu hàng cha con Triệu gia cũng chả có vấn đề gì, muốn đoạt địa bàn thì với binh quyền của hắn hiện nay sẽ không có khả năng, đổi lại nếu hắn có thân phận thì sẽ càng dễ dàng hành động, đối với Trần Thất mà nói quả thật nhận được món hời lớn.
Nghĩ đến đây Trần Thất liền đi theo người đưa tin Triệu Hồng Bào phái tới ra khỏi thành đi tới đại doanh của Triệu Hồng Bào.
Hắn cũng không mang theo tên thủ hạ nào, ngược lại tỏ ra bản thân quang minh lỗi lạc.
Thật ra thì Trần Thất cũng tự biết, đám thuộc hạ của mình có chút quy mô nhưng tác dụng lại không lớn lắm, còn không bằng một thân một mình hành động sẽ dễ dàng hơn, bên người hắn còn có Hỏa Nha Biến, tin rằng Triệu Hồng Bào cũng không giữ nổi mình, cho nên liền cảm thấy có dũng khí.
Triệu Hồng Bào vốn nghĩ bọn “phản tặc” này chắc chắn sẽ ra sức từ chối, vốn dĩ lần trước hắn còn chưa gặp được Trần Thất, đang nghĩ chẳng may Trần Thất không đến thì phải dùng lý do gì để trấn an đám người “hung hãn” này rồi trở về nhờ phụ thân và muội muội, dù sao cũng phải nghĩ cách diệt trừ cái gai trong lòng.
Nhưng Triệu Hồng Bào không ngờ rằng Trần Thất vừa gọi đã đến, còn là một mình đến dự tiệc, tỏ ra rất có thành ý, ngược lại khiến cho vị Triệu đại công tử lại phải tốn công suy nghĩ.
Mặc dù Trần Thất chỉ có một thân một mình, nhưng Triệu Hồng Bào biết tiểu tặc này pháp lực cao minh, dù cho mình có tập hợp ba ngàn thiên binh, còn có mười hai viên Lôi châu, bảo giáp tổ tiên truyền lại, cộng với Nhuyễn Hồng Sa mượn từ chỗ của muội muội cũng chưa chắc có thể thắng được người ta, vốn dĩ hắn cũng không sắp xếp thủ đoạn mai phục đao kiếm gì dưới trướng nên cũng thoải mái bước ra khỏi đại doanh để đón người.
Trần Thất và Triệu Hồng Bào không phải là lần đầu gặp nhau, nhưng lần này nhìn thấy nhau thì không khỏi có chút suy nghĩ.
Trần Thất nghĩ: “Nếu không phải gia thế hắn ta tốt thì làm sao có thể khoa trương như vậy? Với bản lĩnh của mình bây giờ, giết hắn ta chẳng qua cũng chỉ giống như bóp ch.ết một con gà con, nhưng lại chỉ có thể trốn đông trốn tây, ngày ngày cảm thấy bất an, trong khi cả nhà hắn ta tạo phản lại vẫn có thể sống tiêu dao như trước.”
Triệu