Draco mượn được của giáo sư Riffinn một miếng da dê và một cây viết lông chim tốc kí, sau đó vùi đầu vào đọc chồng sách mà giáo sư Ravenclaw để lại, liên tục hí hoáy viết đầy tấm da dê kia. Còn Harry ngồi ở giường đối diện đau khổ nhớ lại tất cả những kiến thức mình đã từng học từ năm nhất đến giờ, cảm thấy đây là giờ phút dùng nhiều chất xám nhất của mình. Thậm chí lúc thi nó cũng chẳng cần phải nhớ nhiều như vậy đâu! Harry bất chợt cảm thấy nhớ Hermione kinh khủng. Có cô nàng ở bên cạnh chẳng khác gì có một kho từ điển sống cả, và khi đó Harry có thể thoải mái ghi chép hết lại tất cả những gì cần nhớ.
Rồi nó nhìn đến dòng chữ Độc dược nằm ở gần cuối cuốn tập, bên dưới trắng tinh, chưa có lấy một chữ, khóc không ra nước mắt. Thật sự thì nó chẳng nhớ gì về môn Độc dược cả! Ám ảnh mà giáo sư Snape để lại không phải bình thường đâu!
" Này Malfoy." Harry gọi nhỏ.
" Cái gì?" Draco không ngẩng đầu, cắm cúi viết. Ở một thế giới lạ lẫm như vậy, cho dù có quen biết thêm bốn vị giáo sư đi chăng nữa, chung quy cũng không thể bằng cảm giác có người quen cũ, vậy nên ác ý giữa cả hai đều giảm đi một chút. Tất nhiên chỉ là một chút thôi! Ghét nhau năm năm rồi, cứ thể bỏ qua trong một ngày á? Còn lâu!
" Mày... có thể giúp tao viết lí thuyết môn Độc dược... không?"
Động tác đưa bút của Draco dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn Harry, thấy hai tai nó đã đỏ bừng: " Gì đây? Cậu bé sống sót chịu mở lời nhờ tao giúp đỡ? Thật vinh hạnh quá!" Giọng nói dịu dàng đầy giả tạo của Draco thích thú vang lên. Harry cố kiềm lại cơn kích động muốn đấm con chồn kiêu ngạo trước mặt, nghiến răng.
" Malfoy, mày có thể không giúp tao, nhưng làm ơn hãy bỏ cái giọng điệu đáng ghê tởm ấy đi, nó thật sự làm tao muốn ói vào mặt mày."
" Ôi Harry Potter, cậu bé sống sót, cậu bé vàng Nhà Gryffindor, đấy là giọng điệu khi mà mày muốn nhờ vả một ai đó sao? Mày đã dùng sai từ làm ơn rồi. Nào, hãy làm lại đi, và nếu tao cảm thấy nó vừa tai, thì những lí thuyết căn bản của môn Độc dược sẽ được vẽ ra trước mặt mày."
Harry cảm thấy thằng điên trước mặt thật sự muốn tự tìm ngược. Nhưng đúng là nó đang ở trong tình thế muốn có được sự giúp đỡ. Vậy nên, Harry nở một nụ cười. Thế giới Muggle có câu, muốn trị được một đứa ghê tởm, thì bạn cần phải ghê tởm hơn nó. Và câu nói đó, theo Harry, hoàn toàn đúng trong tình huống này.
" Được thôi, cậu chủ Malfoy đáng kính, hoàng tử cao quý Nhà Slytherin, cậu làm ơn hãy giúp tôi hoàn thành lí thuyết môn Độc dược, được chứ? Làm ơn hãy viết nó một cách dễ hiểu nhất, bởi vì tôi không hiểu được ngôn từ của những kẻ tài giỏi."
Harry, lần đầu tiên trong cuộc đời, đã thành công trong việc khiến cậu chủ nhỏ nhà Malfoy cảm thấy ghê tởm. Cậu rùng mình một cái, theo cách nói của những con người phi pháp thuật, cả cơ thể cậu nổi da gà rần rần. Draco lén lút ép cảm giác muốn phun máu vào mặt Harry xuống, mỉm cười.
" Thành toàn cho cậu, Potter của tôi. Nhưng tôi dám chắc là giáo sư Severus Snape sẽ không hài lòng về điều này đâu. Một mớ điểm của Nhà Gryffindor sẽ bị trừ vì cậu nếu giáo sư Snape biết."
" Draco Malfoy, mày nói hơi bị nhiều rồi đấy, làm ơn, hãy thực hiện công việc tao nhờ mày đi!" Harry liệng cuốn tập ghi chú sang giường của Draco, cậu bắt lấy.
"