Đêm nay, Nam Nam chẳng yên giấc.
Nói thật thì đây cũng là đêm đầu tiên cậu không bị ma quấy rối, đuổi giết… Nếu không tính vụ Miêu Miêu bất ngờ xuất hiện trên giường làm cậu giật nảy mình, nhưng chẳng hiểu sao, những lời Tiểu Quang nói ban ngày cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Nam Nam, càng nghĩ càng thấy rợn người hơn.
‘Cứ như biến thành một người khác vậy.’ Đây là nguyên văn lời của Tiểu Quang.
Nếu Tinh Tinh không phải Tinh Tinh, vậy thì hắn là ai? Bây giờ Tinh Tinh đột ngột chết, tất cả manh mối đều bế tắc.
Vậy trong số hai mươi chín người chơi còn sống, liệu có người nào không phải là “mình” không?
Không ai có thể giải đáp cho Nam Nam.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Miêu Miêu lại thình lình xuất hiện trong bóng tối, giọng nói ngọt ngào mang theo hơi lạnh, “Uầy, suýt thì quên, sắp đến lúc tôi bị nhốt rồi, cậu đang vui chứ gì?”
Nam Nam nhanh chóng bắt được hai chữ “bị nhốt”, cơn buồn ngủ mới nhen nhóm lập tức biến mất.
Cậu bật dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm Miêu Miêu rồi nói, “Ý cậu là, ngày mai cậu sẽ bị nhốt hả?”
“Đâu phải mình tôi.” Miêu Miêu không khách sáo bò lên giường Nam Nam, “Các chị em cũng sẽ bị giam lại, nhốt vào một không gian khác.”
“Sao lại thế?” Nam Nam vờ như lơ đãng, “Chẳng phải Hệ thống phán xét đang giúp các cậu trả thù sao? Mắc gì nó nhốt các cậu?”
Miêu Miêu bất chợt quay đầu, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Nam Nam khiến Nam Nam sợ thót tim, sau đó cô bé cười hì hì, “Sao tôi phải nói cho Nam Nam biết, bao giờ tôi trả thù xong sẽ nói cậu nghe, thế nào?”
Trả thù xong… Kẻ thù của cậu là tôi chứ ai? Cậu muốn nói thì tôi cũng phải sống mới nghe được!
Nam Nam thở dài, thả lỏng nằm ngửa trên giường, từ bỏ ý định moi tin từ Miêu Miêu… Ma cỏ ở đây, dù lứa tuổi nào cũng không dễ lừa.
Chẳng rõ Miêu Miêu biến mất từ bao giờ, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của Nam Nam.
Nam Nam nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần tan biến theo những suy nghĩ tĩnh lặng, nhịp thở của cậu dần sâu hơn…
“Điên cuồng đuổi theo trong màn mưa, là điều mà trước đây không hiểu, nghe em nói yêu là…” Tiếng chuông báo thức quen thuộc trên di động đánh thức Nam Nam khỏi giấc ngủ, Nam Nam cố gắng mở mắt nhưng phát hiện mí mắt như bị thứ gì đó rất nặng đè lên, vô cùng khó khăn.
“Ưm…” Cậu nín thở giãy dụa, trong giây lát, không khí trong lành tràn vào buồng phổi.
Cậu ngồi bật dậy, thở hồng hộc, trán thấm đầy mồ hôi, đầu óc như xua tan hỗn loạn và minh mẫn trở lại.
Giữa căn phòng ồn ào, Nam Nam nằm trên sofa phòng khách, TV trước mặt vẫn đang bật, thậm chí vẫn là kênh ban đầu… Chẳng qua bản tin buổi tối đã biến thành bản tin buổi sáng, hơn nữa còn là phát lại.
“Cho đến nay, tỉnh ta đã phát hiện ba trường hợp ‘Người thực vật đông lạnh’.
Chuyên gia nghiên cứu và chỉ ra rằng, dù ‘Người thực vật đông lạnh’ hôn mê hơn một tháng, chức năng cơ thể cũng không suy giảm, các chỉ số đều nằm trong phạm vi bình thường, đây thực sự là hiện tượng lạ.
Chúng tôi đã đặc biệt mời ông Hách, chủ nhiệm khoa thần kinh của Bệnh viện Số 1 thành phố C, đến để giải thích cặn kẽ cho quý vị…”
Bàn tay Nam Nam đang với lấy remote thoáng khựng, nhìn chằm chằm TV, khuôn mặt đang trả lời phỏng vấn là một trong những người Nam Nam từng quen thuộc nhất.
Lão Hách, học trò cưng của mẹ Nam Nam hồi còn sống, hình như còn tham gia nhóm nghiên cứu và phát triển của mẹ Nam Nam, chịu trách nhiệm mảng thực thể hóa tư duy não bộ và xử lý sóng điện não, là một tài năng hiếm có trong xã hội ngày nay.
Lúc trước khi mẹ đưa hắn về nhà, Lão Hách tỏ ra rất hào hoa phong nhã, tiếc rằng mặt người dạ thú, dù bề ngoài đường hoàng nghiêm chỉnh cỡ nào, bản chất bên trong cũng đã thối rữa.
Năm đó Lão Hách hai mươi tuổi, nhưng đã có ý đồ xấu với Miêu Miêu – lúc đó mới mười tuổi – đến nhà Nam Nam chơi.
Khi hắn giở trò với Miêu Miêu thì bị mẹ Nam Nam phát hiện, bà mắng một trận ra trò rồi gạch tên khỏi nhóm nghiên cứu phát triển.
Kể từ đó, Nam Nam bặt tin Lão Hách, không ngờ bây giờ Lão Hách đã là chủ nhiệm ở bệnh viện lớn nhất thành phố C!
Nam Nam lắc đầu, thời đại này đúng là loại cặn bã nào cũng