Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ, Nam – thất nghiệp – Nam một mình ăn hết sơn hào hải vị có giá 5000 tệ.
Không phải túi tiền của Nam Nam thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, mà do Nam Nam mặc áo thun cotton bình thường và đi giày thể thao, khuôn mặt còn mang biểu cảm thoải mái chẳng còn gì để mất, điều này khiến nhân viên phục vụ hơi lo lắng… Đừng nói là thất tình, tiêu hết tiền tiết kiệm ăn một bữa thịnh soạn rồi tự tử nhé?
Nam Nam ở trong thế giới phán xét đã lâu, tính cảnh giác từ trong xương cốt cũng tăng cao.
Cậu nhạy bén phát hiện có người luôn lơ đãng lia mắt về phía mình, lập tức nhìn sang thì thấy bà chị phục vụ đang dòm mình bằng ánh mắt như dòm thiếu niên lầm đường lạc lối, tràn đầy tình thương của mẹ.
Nam Nam: “…” Sao nhìn tui kiểu đó? Tui đã làm gì sai?
Bất chợt, Nam Nam nhác thấy bóng người rất quen ở bàn sau chị phục vụ.
Nam Nam đứng phắt dậy vội vã chạy sang nhưng giữa chừng bị nữ phục vụ chặn lại.
“Đừng nghĩ quẩn!” Nhân viên phục vụ nói to, “Thế giới vẫn rất tươi đẹp! Sao phải treo cổ trên một thân cây*!”
(*Ý là ngoài kia đầy người, sao phải sống chết vì một người)
Nam Nam không lòng dạ nào để ý tới cô, “Cô ơi, phiền cô tránh ra một chút!”
“Không được!” Ánh mắt nhân viên phục vụ tràn đầy chính nghĩa kiên định, “Hay là như này, để tôi làm bạn gái cậu nhé?”
Nam Nam: “…”
Bà chị bị hâm à?
“Tôi không có ý định tự tử, tôi thấy người quen ở bàn kia.” Nam Nam đành nhẫn nại nghiêm túc giải thích, “Tôi không biết vì sao cô nghĩ tôi nghĩ quẩn, nhưng giờ tôi thật sự có việc gấp, phiền cô đừng cản tôi.”
Nhân viên phục vụ xấu hổ nói, “Xin, xin lỗi cậu, là lỗi của tôi.” Nói đoạn, cô vội nghiêng người tránh đường, “Vậy cậu đi mau đi.”
Nam Nam chạy nhanh qua, sau đó cậu sững người, vì mới tích tắc mà người ngồi bàn kia đã đi rồi!
Ra khỏi khách sạn Nam Nam vẫn rầu rĩ, manh mối ngàn năm có một cứ thế vuột mất ngay trước mặt mình.
Người ngồi ở bàn vừa rồi là thiếu niên điềm đạm nhút nhát tên Tiểu Mục, đã chết trong thế giới phán xét!
Sao có thể thế được? Chẳng lẽ bị giết trong thế giới kia là sẽ trở về thế giới hiện thực ư? Vậy mọi người đề phòng như vậy làm gì? Mau kích hoạt mười mấy hai mươi điều kiện chết đi, chết sớm còn được sống lại sớm!
Cảm thấy mình đã khám phá ra đường sống trong thế giới phán xét, Nam Nam khó dằn cơn hưng phấn, cậu chỉ ước ngay bây giờ có thể chạy tới trước mặt Tiểu Mục hỏi rõ, rốt cuộc Tiểu Mục đã làm gì để thoát khỏi chế tài của Hệ thống phán xét vậy?
Về đến nhà, Nam Nam không nằm ườn nữa.
Cậu cân nhắc rồi nhấp vào Wechat, tìm đứa bạn thân thời cấp ba, [Dương Dương, có đó không?]
[Nam Tử? Adu! Cậu vẫn xài cái nick Wechat này à? Tôi tưởng cậu bỏ acc rồi chứ!] Bên kia rep rất nhanh.
[Gia đình có chút chuyện nên không tiện liên lạc với cậu, xin lỗi nhé.] Nam Nam gõ chữ, [Dương Tử, bây giờ cậu vẫn làm IT chứ?]
[Sao thế, cần anh đây ăn trộm tài nguyên ở trang web nào giúp cậu à?] Dương Dương gửi cái meme cười bỉ ổi.
Đây là trò đùa giữa hai người, vì trước đây Nam Nam mới ‘ra đời’, vài tấm bìa tạp chí có màu cũng khiến cậu đỏ mặt tía tai, bị bạn học Dương Dương phát hiện, nhiệt tình vượt tường lửa tìm rất nhiều tài nguyên mà các trang web bình thường không có, còn tự khoe khoang, “Anh đây là thiên tài Hacker tự học thành tài, sau này có chuyện gì cứ tìm anh!”
Nam Nam vừa cạn lời vừa thấy có chút thân thiết, mặc dù sau khi mẹ qua đời, bọn họ không liên lạc với nhau đã lâu, nhưng quả nhiên Dương Dương vẫn là anh em tốt, nhiệt tình trọng nghĩa trong ấn tượng của cậu.
[Dạo này tôi gặp chút rắc rối, Dương Dương, cậu tìm hiểu mấy người giúp tôi được không?] Nam Nam gửi tên của nhóm Thiên Thiên, Tinh Tinh, mô tả vụ án và tên