Tiểu Mục xoa gáy, vẻ mặt khó xử, “Chuyện là… tôi cũng không biết sao mình lại ngất xỉu, cảm giác rất kỳ lạ, giống như… đã mơ một giấc mơ rất rất dài.”
“Cậu còn nhớ trong mơ có gì không?” Nam Nam hơi sốt sắng khiến bạn của Tiểu Mục lấy làm lạ.
“Cậu hỏi nhiều vậy chi? Hay Tiểu Mục bị…”
“Không, không phải.” Nam Nam liên tục xua tay, nói chân thành, “Là vầy, tôi là nhà văn tự do muốn tìm tài liệu, nghe chuyện của bạn Mục thú vị quá nên kìm chẳng đặng hỏi thử… Tôi biết bạn Mục vì cậu ấy là họa sĩ, muốn trao đổi ảnh bìa tiểu thuyết với cậu ấy.”
“À, ra vậy.” Tiểu Mục là thanh niên đơn thuần, nghe xong thì nói, “Nhắc mới nhớ, đúng là trong mơ có kha khá mẩu chuyện, có cái mơ hồ, có cái rõ ràng.
Nếu cậu muốn viết, hay là tìm quán nào ngồi nói chuyện nha?”
Nam Nam vui vẻ đồng ý.
Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, trong quán cà phê sáng sủa ấm áp, dưới mông là tấm đệm ngồi mềm mại êm ái, bên tay là tách cà phê nóng hổi.
Hương Mocha đậm đà vô tình lướt qua mũi khiến người ta thả lỏng, cả người thư thái.
Giọng nói dịu dàng của Tiểu Mục rất hòa hợp với khung cảnh ấm áp, “Có thể giấc mơ liên quan đến tâm bệnh của tôi.
Trước khi hôn mê, vì tâm trạng không tốt nên tôi đã dùng cách tệ hại để từ chối lời tỏ tình của một cô gái.
Nhưng tôi không ngờ cô gái đó mắc bệnh tâm lý nặng, lý do sống duy nhất là tình yêu dành cho tôi…” Nói đến đây Tiểu Mục, đôi mắt ánh lên nỗi buồn và hối hận, “Sau khi bị tôi từ chối, cô ấy đã chọn cách tự tử.”
Bạn của Tiểu Mục vội nói, “Chuyện đó không phải lỗi của cậu, chuyện đã qua rồi, cậu đừng trăn trở nữa.”
Tiểu Mục cười với bạn rồi khẽ lắc đầu, “Đừng lo.
Mà nhắc cũng lạ, trước khi hôn mê, ngày nào tôi cũng mơ thấy cô gái kia biến thành ác ma tìm tôi trả thù.
Sau khi hôn mê, tôi cũng mơ thấy cô ấy, tôi trong giấc mơ đã biết trước bệnh tình của cô ấy, mặc dù vẫn từ chối lời tỏ tình nhưng tôi đã ở lại bên cạnh cô ấy với tư cách là bạn…” Giọng Tiểu Mục trầm xuống, khẽ cau mày, dường như đang cố gắng nhớ lại chi tiết trong mơ, cậu ta lắc đầu, “Không nhớ nổi nữa, hình như cô ấy cảm ơn tôi và tôi tỉnh dậy.
Có đôi khi tôi nghĩ, linh hồn cô ấy thật sự đã báo mộng cho tôi.
Kể từ đó tôi không còn gặp ác mộng nữa, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn.”
Nam Nam chăm chú lắng nghe, trong đầu phân tích điểm tương đồng và khác biệt giữa Tiểu Mục và những người chơi khác.
Cùng liên quan đến một cô gái đã chết.
Cùng gặp ác mộng mấy đêm liền trước khi vào thế giới phán xét.
Cùng trải qua phó bản.
Cùng ra tay giúp đỡ “ma nữ” trong phó bản, thể hiện ý tốt.
Vậy tại sao Tiểu Mục lại chết trong thế giới phán xét? Quan trọng hơn là, sau khi chết lại sống sót ở thế giới hiện thực?
Mình làm kiểu gì cũng không chết, nghe có vẻ là chuyện tốt, nhưng Nam Nam có linh cảm Tiểu Mục đã hoàn toàn thoát khỏi Hệ thống phán xét, còn mình vẫn phải quay lại!
Nếu Nam Nam biết lời của mình sắp thành sự thật, nhất định cậu sẽ vả chết bản thân vì cái miệng xui xẻo này.
Cùng ngày hôm đó, Nam Nam nằm ngủ trong phòng khách nhà Dương Dương.
Vốn đang rất tỉnh táo mở to mắt, chuyện của Miêu Miêu và Tiểu Mục lấp đầy tâm trí.
Chẳng hiểu sao một cơn buồn ngủ mãnh liệt không thể kháng cự ập đến, cậu chỉ kịp rú ‘Toang rồi’, ý thức đã chìm vào bóng tối.
“Ding~ Ding~…”
Tần suất quen thuộc, âm lượng quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Nam Nam nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nghĩ, ít nhất mình còn được ăn một bữa thịnh soạn, cũng đáng.
Khi sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, có tiếng hét chói tai vọng tới từ ngoài phòng, “Sao quay lại đây nữa vậy?!”
“Rầm rầm rầm.”
Đúng lúc cửa phòng bị gõ vang, Nam Nam đứng dậy mở cửa.
Cậu không ngạc