“‘Thế giới bên trong’ là gì?”
Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng cả bọn.
Mọi người hoang mang dòm nhau, nhưng không ai trả lời hay tìm ra được hướng suy nghĩ.
Trừ Nam Nam.
Qua hai lần trải nghiệm “Xuyên không”.
Cậu lờ mờ đoán cái gọi là ‘Thế giới bên trong’, có liên quan đến ‘ký ức ma nữ’ mà cậu vào trước đó, nhưng nhất định cũng có chỗ khác biệt.
Vì quy tắc chưa từng đề cập đến việc, kích hoạt điều kiện chết sẽ bước vào ký ức ma nữ.
Mà từ thái độ của nhóm người cũ như Bắc Bắc và Lão Doanh, có vẻ họ cũng không biết chuyện kích hoạt điều kiện chết không phải sẽ bị ma nữ giết, mà là vào ‘Phó bản’, cứu ma nữ trong ‘Phó bản’ thì coi như qua ải.
Theo logic này thì có hai trường hợp.
Một, chưa từng có ai vượt qua ‘Phó bản’ như mình, người kích hoạt điều kiện chết đều đã chết cả.
Hai, có người đã vượt qua ‘Phó bản’ và sống sót.
Trường hợp đầu rất thấp, nhiều người như vậy chẳng lẽ cậu lại là người duy nhất cứu được ma nữ sao?
Nếu là trường hợp hai thì sẽ có hai tình huống, một là người vượt ‘Phó bản’ im lặng không kể cho ai.
Hai là…
Nghĩ đến Tiểu Mục đã thành công thoát khỏi thế giới phán xét, trong lòng Nam Nam có một suy đoán táo bạo.
Mặc dù suy đoán này hơi phi lý, nhưng trực giác mách bảo với cậu rằng đây chính là sự thật.
Nhưng nghĩ lại cái Bug khốn khổ của mình, Nam Nam cáu hết cả người.
Bắc Bắc khuấy tách cà phê đã cạn trước mặt, bỗng anh nói, “Đói quá, hôm nay tới lượt ai lấy cơm? Dọn cơm nhanh đi!”
Mọi người đang thảo luận chủ đề nghiêm trọng, bỗng bị bẻ cua sang vấn đề bữa sáng nên ai nấy thoáng đơ ra.
Nam Nam liếc bốn cái ghế trống, “Lần trước là tôi, chắc là lần này tới lượt VV.
Nhưng mà… Không cần chờ người mới hả?”
“Xời, sống qua ngày đầu tiên mới được gọi là người mới.” Náo Náo gõ bàn khinh thường, “Kệ cha chúng nó! Dọn cơm nhanh lên!” Với Náo Náo, ngoài anh trai mình thì sự sống chết của người khác chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tuy VV từng ngông cuồng tới mức đến mức chẳng đếm xỉa cả ma nữ, nhưng dường như gã đã ý thức được hoàn cảnh, mặt xám xịt đứng dậy vào phòng bếp lấy thức ăn.
Đúng lúc này có giọng ai đó hét ầm lên, long trời lở đất.
“Đây, đây là đâu?! Rõ ràng tôi đang ngủ ở nhà mà, ai bắt cóc tôi tới đây vậy?!”
Đi kèm tiếng hét chói tai này còn có tiếng khóc lóc la lối om sòm, khiến Nam Nam không khỏi nhớ đến cảm giác hoảng loạn của mình lúc mới tới.
Không ai muốn đứng dậy, sau khi quy tắc của Hệ thống phán xét bị sửa, mọi người đều không có tâm trạng chào đón người mới.
Hay nói cách khác, xét theo quy tắc bây giờ, chào đón người mới và hỏi họ để biết điều kiện chết nhằm tránh đi… Có vẻ không còn cần thiết nữa.
“Bộp!” VV bự con bưng bốn đĩa một lượt, mặt mày hậm hực ném trên bàn.
“Gặp ma hả?” Lão Doanh mỉa mai.
VV lạnh lùng nhếch môi, trong đôi mắt xanh như băng có sự hờ hững vô cảm, “Gặp ma thì sao? Có thiếu miếng thịt nào không.”
“Ồ.” Thấy VV không tức thì Lão Doanh cười khẩy, thản nhiên cúi đầu ăn.
Lúc này nhóm người mới đi loanh quanh như ruồi mất đầu, khi tìm được phòng ăn, bọn họ dè dặt đứng trước cửa dòm nhóm người cũ ăn cơm, ngập ngừng muốn vào nhưng không dám.
“Các anh, các anh là là…”
“Khụ!”
Cậu nhóc đeo kính còn chưa nói xong đã bị ngắt lời bởi tiếng ho khan của người đàn ông cao kều bên cạnh.
Người đàn ông trừng mắt liếc cậu nhóc đeo kính, sau đó cười nói, “Cho hỏi các sếp thuộc tổ chức nào vậy? Đưa chúng em đến đây để mở rộng tuyển dụng ạ?”
Cảnh tượng hiểu lầm này thực sự rất buồn cười, tiếc rằng mỗi người