Nam Nam liếc anh, không trả lời mà thò tay giật đĩa cơm của Bắc Bắc, “Anh không ăn cá đù vàng chiên giòn* thì để tôi ăn hộ cho.”
(*Ở đây tác giả chỉ viết “煎黄花”, tuy nhiên ở phần sau chương này có đề cập đầy đủ là 煎黄花鱼/cá đù vàng chiên giòn)
Phút chốc, Bắc Bắc không thể giữ được biểu cảm dịu dàng nữa, cuống quýt cầm nĩa chặn lại, vừa cản vừa nói, “Ai bảo tôi không ăn? Biến đi biến đi!”
Nam Nam thản nhiên rút tay về, lòng cười thầm, xem như tìm được ‘chỗ hiểm’ của anh rồi nhé.
Ngoài bốn người mới, những người khác ăn uống rất thong thả.
Tiêu chuẩn thức ăn trong thế giới phán xét rất cao, tuy không phải món nào cũng như tay nghề của đầu bếp năm sao nhưng màu sắc hương vị đều ổn, đa dạng phong phú.
Dĩ nhiên bốn người mới đang nơm nớp lo sợ không có lòng dạ nào để thưởng thức, họ gắp miếng trúng miếng trật, tàn bữa mà dĩa bọn họ chẳng vơi được bao nhiêu.
Thấy những người khác bỏ dao nĩa xuống, bốn người mới vội ngừng ăn, cậu nhóc đeo kính lo lắng hỏi, “Bây giờ nói được chưa? Những lời các anh vừa nói là có ý gì? Đây là đâu?”
“Từ giây phút cậu thức dậy trong thế giới phán xét, cậu đã chết một nửa rồi.” Mộc Mộc liếc cậu nhóc đeo kính, cất giọng thản nhiên.
Nam Nam không nói những câu mập mờ như vậy.
Cậu thẳng thắn thông báo tình hình ở đây cho bốn người mới, và cũng nói thẳng rằng bây giờ quy tắc đã thay đổi, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu kích hoạt điều kiện chết.
“Tôi không muốn chết ở đây!” Đột nhiên, một thanh niên trong nhóm người mới im lặng suốt từ nãy giờ đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, gân xanh càng hằn rõ trên cổ, vẻ mặt điên rồ càng kinh khủng, “Không, tôi không thể chết ở đây được! Tôi muốn ra ngoài!”
Nói xong, những người khác còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao thẳng vào bếp, hất đổ cả ghế ngồi.
Nam Nam vội chạy theo, vọt tới cửa phòng bếp thì cậu hét lên khi thấy cảnh tượng trước mặt, “Đừng!”
Nhưng đã quá muộn, thanh niên dứt khoát mở cửa sổ phòng bếp rồi gieo mình khỏi cửa sổ.
Cả đời này, Nam Nam sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng tiếp theo.
Một người phụ nữ gầy gò với mái tóc đen dài bỗng lơ lửng giữa không trung, đỡ lấy cơ thể ngã xuống của thanh niên và mỉm cười rạng rỡ.
Cô ta há miệng cắn gã thanh niên đang bất động không rõ lý do, nuốt từng miếng như ăn một chiếc bánh kem khổng lồ rồi biến mất vào khoảng không trắng xóa bên ngoài cửa sổ.
“Huệ…” Món cá đù vàng chiên giòn, tôm chiên và beefsteak mà Nam Nam vừa ăn nhộn nhạo hết cả lên rồi trào khỏi thực quản.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ sau lưng, một bàn tay vỗ về lưng Nam Nam, chủ nhân bàn tay khẽ tặc lưỡi nói: “Nôn đến nỗi này luôn? Sao vậy chứ, cậu đã thấy nhiều cái giật gân hơn rồi mà?”
Nam Nam nôn xong thấy đỡ hơn chút, cậu xoa bụng, hung hăng lườm Bắc Bắc, “Anh thử xem cảnh “Ăn thịt người” đi?”
“Ăn thịt người?” Bàn tay đang vỗ về Nam Nam bỗng dừng, anh vừa theo vào bếp đã thấy Nam Nam nôn thốc nôn tháo chứ không thấy cảnh ngoài cửa sổ, Bắc Bắc nheo mắt, “Ý cậu là có ma ăn thịt người?”
Đúng lúc này lại có tiếng bước chân lộn xộn, Bắc Bắc cắt ngang hành động giải thích của Nam Nam, nói nhỏ, “Về phòng rồi nói tiếp.”
Tiểu Quang, Tiểu Hỏa và những người khác vào bếp, dòm dáo dác rồi nhìn ô cửa sổ mở toang, “Người mới kia tự tử rồi.” Họ nói bằng giọng khẳng định.
“Không cản được.” Nam Nam quay về bàn ăn, “Nhảy xuống thì sẽ thế nào? Trước đây từng có chuyện này chưa?”
“Còn thế nào được nữa, nhảy thì chết chứ sao.” Náo Náo khinh bỉ xen lời, còn lườm Nam Nam như đang nghi ngờ IQ của cậu.
Tiểu Quang tốt bụng giải thích, “Ở đây có rất nhiều người suy sụp tinh thần, nhất là người đã kích hoạt điều kiện chết, sợ bị ma nữ giết mình theo cách tàn ác nên họ chọn cách kết thúc cuộc đời trước khi màn đêm đến.”
“Ông đây đã