Ninh Mạn bị tiếng vỗ tay làm cho hoàn hồn, chỉ thấy Đàm Diệp đứng một mình trên sân khấu, khẽ mỉm cười gật đầu cảm ơn, toàn thân như tỏa ra hào quang.
Ninh Mạn vội vàng vỗ tay nhiệt tình, Trình Thành ở bên cạnh kéo tay áo cô ta, nói: “Đàn chị, đủ rồi, thầy Đàm không thích người ta làm quá lên.”
“Chị đây là khen từ tận đáy lòng!” Ninh Mạn hừ một tiếng: “Thầy Đàm phát biểu dễ nghe như vậy, đương nhiên là chị phải vỗ tay rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Thành lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, không biết người vừa mới mơ màng sắp ngủ là ai đấy, lại nói tiếp: “Đàn chị, tay chị không đau à?”
“…”
Ninh Mạn nghẹn lời, may mà Đàm Diệp không thấy cô ta.
Nếu mà Đàm Diệp phát hiện ra vết thương này không có gì đáng lo thì cô ta chẳng còn cách nào làm thân với anh được nữa.
Đàm Diệp di chuyển chuột máy tính, màn hình thay đổi, hiện lên mấy con số.
Lần thứ nhất, không phải 186.
Ninh Ngôn không khỏi khẩn trương, lần thứ hai, là 168.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng bỗng chốc chua xót, cộng thêm cảm giác hối hận vì bỏ lỡ cơ hội, Ninh Ngôn suýt nữa rơi nước mắt.
Nếu mà là không có cơ hội thì thật ra không đau khổ mấy.
Ninh Ngôn chua xót nghĩ, hiện tại mình và anh rể tương lai như vậy là không đúng.
Nhưng đều là cô sai sao? Ban đầu vốn nên đừng cho cô cơ hội, đừng thân mật với cô, cũng đừng xuất hiện ở đó khiến cô không tài nào quên được.
Ban đầu đừng có thích anh thì tốt rồi…
Lúc gần như không còn cơ hội nữa, Đàm Diệp đứng trên sân khấu bỗng nhiên cười một cái, lần thứ hai mở microphone ra nói: “011 là số của tôi, tôi sẽ làm lại lần nữa.”
Tiếng lạch cạch vang lên.
Dưới sự khẩn trương mong chờ của mấy trăm người, trùng hợp là 186.
“20 bạn học may mắn, chúng ta gặp lại trong tiệc trà tối nay nhé.”
Buổi diễn thuyết kết thúc, hoàng hôn buông xuống. Lúc Đàm Diệp thu dọn bục giảng xong, ánh chiều tà chiếu rọi khắp hành lang.
Ninh Mạn đang lướt điện thoại, Ninh Ngôn dựa vào cửa kính nhìn con đường nhỏ trong khu rừng của Gia Đại, Đàm Diệp chỉ có thể nhìn thoáng qua cái ót của cô
Bóng dáng tinh tế, tóc đuôi ngựa có chút rối, đều là do lúc chiều bị anh lăn lộn một trận.
“Thầy Đàm…” Ninh Ngôn xoay người, đụng phải tầm mắt của Đàm Diệp lại vội vàng cúi đầu, “Em được chọn.”
“Cái gì?”
Ninh Mạn đang lướt điện thoại cũng ngẩng đầu lên, mới phát hiện Đàm Diệp đang thuyết diễn trên bục đã đi xuống, vội vàng hạ âm lượng, hỏi: “Mày được chọn cái gì?”
“Tiệc trà buổi tối.” Ninh Ngôn nhận ra chị gái không vui, nhỏ giọng, “Em, em không phải học sinh Gia Đại, cũng có thể tham gia sao?”
Ninh Mạn định trực tiếp đưa Ninh Ngôn về nhà, nhưng Ninh Ngôn đã nói như vậy, cô ta chỉ đành phải nghe Đàm Diệp.
“Có thể chứ, cũng không phải là tiệc trà sang trọng gì, em không biết chơi đối thơ thì có thể chơi thơ từ, chơi domino.” Đàm Diệp mỉm cười nói: “Nếu có nhiều sinh viên ở khoa khác thì cũng sẽ chơi trò nối thành ngữ, lần trước còn chơi trò thật lòng hay mạo hiểu nữa.”
Ninh Mạn cứ cảm thấy Đàm Diệp như đang dỗ dành Ninh Ngôn, không nhịn được hỏi: “Gia Đại thoáng như vậy sao?”
Chuyện này với chuyện vốn nghiêm túc nghiên cứu học vấn của Gia Đại không phù hợp lắm thì phải!
“Chỉ là tạo hứng thú cho sinh viên thôi, cũng không phải là thi. Nếu không thì cũng sẽ không mời giáo viên không có chuyên nghiệp như tôi đến diễn thuyết.” Đàm Diệp liếc nhìn Ninh Mạn, làm như không vui vì vấn đề của cô ta.
“Nhưng Ninh Ngôn không phải là sinh viên Gia Đại, hình