“Đừng…”
Đang ở hội trường triển lãm đó! Ninh Ngôn nói bằng giọng mũi mềm mại, sức tay cũng rất yếu, sợ nháo ra một chút động tĩnh rồi bị người ta phát hiện.
Rõ ràng là muốn đẩy tay Đàm Diệp ra, lại như muốn mời chào mà ra vẻ từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên có một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Đàm Diệp lập tức thu tay lại.
“Sao lại thế này?” Đàm Diệp trầm giọng đến gần, phát hiện tay Ninh Mạn bị sách đập trúng
Cả chồng sách trang trí cao hai mét, không biết vì sao mà Ninh Mạn lại muốn rút một quyển ra. Rõ ràng đã có một cái bảng nhắc nhở: Sách dùng để trang trí, xin đừng đụng vào.
“Em thấy thiết kế của quyển sách này rất đặc biệt.”
Ở phần gáy sách là dòng chữ được mạ vàng. Mắt Ninh Mạn đỏ lên, được một sinh viên đỡ, nói tiếp: “Em chỉ muốn nhìn một chút.”
“Đây chỉ là hộp đóng gói sách.” Đàm Diệp nghiêm túc nhắc nhở: “Cô không thấy có bảng nhắc nhở sao?”
“Xin lỗi.” Ninh Mạn chớp chớp mắt mấy cái, làm như sắp khóc, “Cổ tay của em đau quá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phòng làm việc của tôi có thuốc mỡ, Trình Thành, cậu giúp tôi đi lấy một chút.”
Đàm Diệp không rời đi nhưng cũng không nhìn vết thương của Ninh Mạn, mà chỉnh sửa lại chồng sách trang trí một lần nữa
Lúc anh chỉnh sửa cực kỳ chăm chú, tỉ mỉ chỉnh sửa mỗi một chi tiết. Ninh Mạn nhìn đến xuất thần, thuốc mỡ được đưa tới tay cũng không nhận ra.
“Hình như em bị thương rồi.” Ninh Mạn thật sự không muốn xem loại sách văn học này, cô ta căn bản không có chút hứng thú nào, “Anh có thể đưa em đến bệnh viện khám không? Ngộ nhỡ lại bị thương đến gân cốt, cuối tuần em còn có một cuộc thi xây dựng mô hình.”
“Ừ, đúng là nên đi khám.”
Đàm Diệp liếc mắt nhìn một cái, kỳ thật vết thương này ngay cả băng dán cá nhân cũng không cần.
“Thầy Đàm, để em đưa đàn chị đi cho!” Trình Thành xung phong nhận việc: “Lát nữa thầy còn có một bài diễn thuyết, đến bệnh viện rồi quay lại nhất định không kịp.”
“Làm phiền cậu.”
Đàm Diệp đưa tiền cho Trình Thành, dặn dò học trò chỉnh sửa chồng sách một lần nữa, còn anh thì mang theo thuốc bôi ngoài da trở về phòng làm việc lấy bản thảo diễn thuyết.
Ninh Ngôn ngoan ngoãn đi theo sau Đàm Diệp.
“Đến đây, ngồi xuống.”
Trong phòng làm việc, Đàm Diệp lấy băng dán cá nhân trên trán Ninh Ngôn xuống, lúc bôi thuốc mỡ cô vẫn luôn cắn môi, Đàm Diệp phân tán lực chú ý của cô: “Nơi này của anh chỉ có băng dán cá nhân bình thường, hy vọng em không ghét bỏ.”
“Không sao.”
Ninh Ngôn cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình vọng ra cả phòng.
“Học sinh đều thích anh nhỉ?” Ninh Ngôn cảm thấy mặt mình nhất định rất đỏ, phòng làm việc này đều ngập tràn dấu vết sinh hoạt của anh, nhịn không được mà suy nghĩ lung tung, “Anh cẩn thận vậy mà còn chuẩn bị thuốc dán.”
“Bình thường thôi.”
Đàm Diệp nói ngắn gọn.
Đàm Diệp nhớ rất rõ mọi chuyện về Ninh Ngôn. Đời trước cô thi đại học không thuận lợi, thậm chí còn không đậu vào khoa chính quy, cô từng ngẫu nhiên nhắc tới bàn tay từng bị thương do bóng rổ, vốn không có cách nào làm xong bài thi.
Mỗi một đời đều có sự khác nhau, lần này, cô chỉ mới mười tám tuổi.
Đàm Diệp nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây với Ninh Ngôn nên mới chuẩn bị thuốc dán. Nhưng anh không nói cho cô biết đây là vì cô mà chuẩn bị.
“Em cũng muốn đậu vào Gia Đại …” Ninh Ngôn lẩm bẩm, “Nếu có thể, em sẽ chọn lớp học của thầy Đàm.”
Vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ của Ninh Ngôn nhanh chóng suy sụp.
Gia Đại là một trường đại học danh tiếng, ngay cả Ninh Mạn cũng chỉ có thể đứng nhìn, sao cô có thể thi vào được chứ?
“Anh là giảng viên khoa kinh tế.” Đàm Diệp an ủi cô: “Em là học sinh chuyên về văn mà, thi đậu cũng không thể nào học lớp của anh.”
“A…”
Ninh Ngôn vẫn luôn cho rằng anh là giảng viên khoa ngôn ngữ Trung! Thật mất mặt!
“Hơn nữa, sáu tháng cuối năm anh phải đưa nghiên cứu sinh đi thi, số tiết dạy khóa chính quy sẽ giảm xuống cho nên sẽ không thường thấy anh trường đâu.” Đàm Diệp sờ đầu Ninh Ngôn, dịu dàng nói: “Hà tất phải phiền toái như vậy? Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em đây sao?”
Cô gái nhỏ của anh vẫn còn sống, đang ở bên cạnh anh.
Anh đã bỏ lỡ rất nhiều, mất đi vô số lần, may mắn là cô vẫn còn đây
Đàm Diệp nhẹ giọng nói: “Ngôn Ngôn, chỉ cần em muốn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh.”
Mũi Ninh Ngôn cay cay, nhịn không được khóc thút thít.
Nhưng mà sau này Đàm Diệp cũng là anh rể của cô, không phải muốn gặp là gặp được
“Sao lại khóc?”
Đàm Diệp cúi xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên.
“Em…”
Ninh Ngôn không cách nào nói toạc ra, đây là thời gian mà cô trộm mới có được, cô nhất định phải thật quý trọng, sao có thể bày ra dáng vẻ khóc lóc