Dụ Anh Vào Sâu Trong Em

Chương 17


trước sau


“Em không muốn đến bệnh viện.”
 
Không màng vết máu trên tay, Ninh Ngôn cuống quít kéo lấy ống tay áo Đàm Diệp, “Em có thể không đi được không?”
 
“Cần phải đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mệnh lệnh gần như là uy hiếp, Đàm Diệp không có tâm tư thân mật, túm chặt tay Ninh Ngôn đi đến bãi đỗ xe: “Ngôn Ngôn, nghe lời anh, không đi anh sẽ không yên tâm.”
 
Ninh Ngôn không biết mình có cái gì mà khiến Đàm Diệp lo lắng như vậy. Anh cùng lắm chỉ là anh rể tương lai của cô, là người cô thầm mến.
 
Cho dù bản thân bị thương ở mũi cũng không ngại chuyện hai người mây mưa với nhau.
 
Câu ‘Anh thích em phải không ’ nghẹn ở trong cổ họng, trong lúc Đàm Diệp chờ đèn đỏ đến mất kiên nhẫn nhíu mày lại, Ninh Ngôn suýt nữa là buột miệng thốt ra.
 
Nhưng cô nhịn xuống.
 
Sao có thể chứ? Đàm Diệp là thiên chi kiêu tử, ngay cả người chị gái luôn khiến cha mẹ tự hào cũng chỉ có thể ngước nhìn, càng không thể thích người ngu ngốc như mình.
 
—— Anh nhất định chỉ cảm thấy làm tình với cô rất tốt mà thôi. Ninh Ngôn chua chát nghĩ, nhưng lại không dám nghe chính miệng Đàm Diệp nói ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lúc nào cũng giống như người bịt tai trộm chuông*, lừa mình dối người. Cô xấu xa thật đấy.
 
(*) ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.
 

“Đau sao?” Đàm Diệp đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, “Đau như vậy mà còn không muốn đi bệnh viện?”
 
“Em chỉ là nhớ tới bà ngoại.”
 
Ninh Ngôn nghẹn ngào nhận lấy, đôi mắt ngập nước.
 
Nói nửa thật nửa giả: “Lúc bà ngoại qua đời, em ngây người ở bệnh viện hai ngày, thật sự rất đáng sợ”
 
Bệnh viện ở trấn nhỏ hẹp, mùi nước sát trùng thật sự rất gay mũi. Nửa đêm, bác sĩ đi từ bên trong phòng cấp cứu ra, cởi khẩu trang nói bọn họ đã cố gắng hết sức.
 
Sự lạnh lẽo kia vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô, dường như mỗi ngày sau khi bà ngoại rời đi đều không có ngày nào ấm áp.
 
“Em không muốn đến bệnh viện.” Ninh Ngôn nhỏ giọng, “Em không thích bệnh viện, không đi không được sao?”
 
Gặp chuyện không vui, không thể lựa chọn trốn tránh sao? Vì sao phải nhất nhất vượt qua nó?
 
Đây là suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ.
 
Nhưng ai có thể làm một đứa trẻ cả đời…
 
‘Không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ.’ Đàm Diệp hoảng hốt nhớ rõ lại mình từng nằm trên giường bệnh, Ninh Ngôn ở đối diện cười nhẹ nhàng nói với anh như thế.
 
Khi đó ngay cả tay anh cũng không cử động được, chỉ có cô bận trước bận sau chăm sóc anh, mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi vì anh mà gom góp tiền chữa bệnh. Phòng bệnh rất ồn ào, người bệnh giống như xác chết bị vứt bỏ, cách cư xử của y tá thì thô lỗ, người nhà tới rồi lại đi.
 
“Có thể.”
 
Rất nhiều hồi ức của kiếp trước hiện lên, Đàm Diệp dừng xe lại, cô gái nhỏ đã tự mình xuống xe đi về phía hành lang.
 
Gió đêm rất lạnh, xung quanh u ám.
 
Đàm Diệp nhìn bóng dáng mảnh khảnh càng đi càng xa của Ninh Ngôn, giống như trong giấc mơ, hình ảnh cô ở bệnh viện bỗng nhiên biến mất. Anh vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy cô.
 
“Đàm Diệp?” Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, hô hấp nặng nề.
 
Ninh Ngôn bị ôm phát đau, nhưng cô không chán ghét.
 
“Ngôn Ngôn, anh cũng không thích bệnh viện.” Đàm Diệp mất bình tĩnh, “Nhưng anh thật sự rất lo lắng cho em.”
 
“Vì sao…” Cô hỏi.
 
Đàm Diệp sao lại nói ra được
 
Anh đã trải qua quá nhiều cảnh tượng ánh đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ đi ra lặp lại câu ‘xin hãy nén bi thương’. Nhìn cả người cô đầy máu, ngay cả bộ dáng thoi thóp cũng mơ hồ.
 
Cũng đã từng nhìn gương mặt cô lúc chết được chỉnh sửa qua rất nhiều lần, thậm chí ngay cả gương mặt cũng không tính là xác chết.
 
Có rất nhiều lần anh nhớ tới cô, chỉ có thể tìm đến bia mộ nho nhỏ.
 
Cô ở trong lòng anh từ từ lạnh đi, cô ở trước mắt anh đột nhiên ngã xuống…
 
Đàm Diệp không đếm được có bao nhiêu thứ đã bỏ lỡ, đã mất đi. Lần này, lúc anh mở mắt ra đã nhớ kỹ cô, cho dù cô còn nhỏ như vậy.

 
Đây là may mắn đến nhường nào. Anh muốn nắm chặt ở trong tay, rồi lại sợ quá dùng sức sẽ khiến cô tổn thương.
 
Mũi Ninh Ngôn bỗng nhiên tê rần, lại chảy máu.
 
Lần này không cần Đàm Diệp nói, Ninh Ngôn tự mình muốn đi gặp bác sĩ giúp đỡ.
 
“Không bị gãy, chỉ là mô mềm bị bầm tím, tôi sẽ lập tức xử lý vết thương. Đợi lát nữa lấy đơn thuốc về, uống theo chỉ dẫn của bác sĩ rồi dán thuốc dán lên.”
 
Bác sĩ là ông chú trung niên dễ gần, nhìn kỹ bảng X-quang nói: “May mắn là hai người đến bệnh viện, có vài người không thèm để ý đến vết thương này, để lại rồi sau này lại khó trị.”
 
Bác sĩ cho xử lý vết thương trên mũi cô, bôi thuốc lên phần trán bị trầy da
 
Khi Ninh Ngôn ra thì thấy Đàm

Diệp cầm một túi thuốc, còn có hóa đơn gần một ngàn.
 
“Có phải bác sĩ kia muốn nói là em vốn rất khỏe không?” Ninh Ngôn cực kỳ tiếc tiền.
 
“Đều là thuốc tốt nhất, kỳ thật không đắt lắm.” Đàm Diệp biết cô tiết kiệm, “Nếu giữ lại bệnh thì không chỉ là chút tiền ấy đâu.”
 
“Cảm ơn anh.” Ninh Ngôn thẹn thùng sờ mũi, “Chờ lên đại học, em có thể làm thêm trả tiền lại cho anh.”
 
Đàm Diệp không nói, móc một hộp băng dán cá nhân hình con gấu từ trong túi ra, “Cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện chỉ có cái này, chịu đựng một chút nhé?”
 
Anh thế nhưng lại cẩn thận như vậy…
 
Ninh Ngôn thật sự muốn giành lấy anh..
 
Đàm Diệp đưa tay dán cho cô, “Anh đưa em về nhà.”
 
Xe chạy rất chậm, trung tâm thành phố vẫn náo nhiệt như cũ. Ninh Ngôn ngẩng đầu thấy khách sạn Lâm Quan cao chót vót bên kia hồ.
 
Ninh Ngôn từng nghe thấy Ninh Mạn nói lúc gọi điện thoại, nếu có thể ngủ một giấc ở tầng cao nhất của khách sạn Lâm Quan, tốt nhất là hẹn thêm một người nữa, nhất định là kích thích cả đời khó quên.
 
“Em không muốn về nhà.”
 
Bên đường, có một cặp tình nhân đang tay trong tay bước vào cao ốc, Ninh Ngôn bỗng nhiên mở miệng: “Em muốn ở khách sạn.”
 
Đàm Diệp suy tư một lát: “Khách sạn Lâm Quan?”
 
“Vâng.”
 
Nhưng Ninh Ngôn nghe nói, phòng ở tầng cao nhất một đêm gần vạn tệ, phòng bình thường cũng đã mất vài ngàn.
 
“Được.”
 
Đàm Diệp hắng giọng, rồi sau đó thuần thục quay xe đi đến bãi đỗ xe của khách sạn, đưa Ninh Ngôn tới thang máy ở đại sảnh.
 
Không cần nhân viên lễ tân giới thiệu, Đàm Diệp trực tiếp yêu cầu một phòng tình nhân có thể nhìn ra ngoài hồ. 
 
“Tầng cao nhất còn có phòng tình nhân sao?” Nhìn số tầng hiển thị trong thang máy càng lên cao, Ninh Ngôn đang trong trạng thái trôi dạt ngoài bầu trời.
 
Vì sao Đàm Diệp lại thuần thục như vậy?

 
Phòng tình nhân là phòng gì? Trên thẻ phòng căn bản không có những cái mà Đàm DIệp nói mà.
 
“Một đêm hết một vạn hai, đây là muốn ăn thịt người à? Khó trách lại không bày cái thẻ phòng này ra, nhất định là không có ai ở! Huhu, khách sạn gì mà độc ác vậy.” Trong lòng Ninh Ngôn đau như cắt, cô nên thưởng thức cảnh hồ sớm một chút. Ngày mai cô còn phải đi học, bữa sáng cũng không ăn được. Nghe nói khách sạn này còn miễn phí cho khách một bữa ăn cạnh hồ.
 
“Là phòng anh đặc biệt thích.”
 
Đàm Diệp mở cửa, ánh đèn trong phòng mờ ảo, màn cửa tự động mở ra, toàn bộ cảnh đẹp nhất thành phố đều thu vào trong mắt.
 
Ninh Ngôn nhìn một hồi lâu, Đàm Diệp bỗng nhiên che mắt cô lại, thấp giọng nói: “Còn có thứ đẹp hơn, Ngôn Ngôn muốn xem không?”
 
“Có, muốn xem.”
 
Mắt cô bị Đàm Diệp che lại, một đường được anh dẫn đi về phía trước
 
Ước chừng là đi qua phòng ngủ chính, lúc Ninh Ngôn khẩn trương, Đàm Diệp buông ra tay.
 
Cô thấy cái giường khung sắt màu trắng đen, bên trên bốn cái cột giường còn có dây xích còng tay đủ loại.
 
Cạnh giường còn có loại ghế cô chưa từng thấy qua.
 
Nhưng Ninh Ngôn không ngốc, cô lập tức hiểu rõ vì sao phòng này gọi là phòng tình nhân! Tất cả đều là đạo cụ tình thú!
 
“Không chịu được sao?” Đàm Diệp mở một cái cửa nhỏ ra, vậy mà là một căn phòng riêng biệt, bên trong là một phòng học tiêu chuẩn, còn treo một bộ đồng phục học sinh.
 
Anh lại đưa Ninh Ngôn đến một bên khác, trong phòng thậm chí còn có bể bơi xanh thẳm.
 
“Em muốn mặc áo tắm làm tình không?” Đàm Diệp xác định đây là nước mới, đến cạnh cửa chọn một bộ áo tắm liền thân.
 
“Đây cũng là phòng tình thú?” Ninh Ngôn trợn mắt há hốc mồm, “Đây là một khách sạn tình thú sao?”
 
Cô còn tưởng rằng đây là khách sạn cao cấp đứng đắn gì nữa chứ!
 
“Chỉ có căn phòng này là có những chức năng như thế.” Đàm Diệp an ủi Ninh Ngôn, “Em không cảm thấy rất kích thích sao?”
 
Ở một khách sạn nổi tiếng có thể nói là chuẩn mực làm chuyện xấu hổ.
 
Cả khuôn mặt Ninh Ngôn đỏ lên, quay lại gian phòng hồi nãy nói: “Ông chủ nơi này thật sự quá xấu xa, không đứng đắn chút nào cả.”
 
Đàm Diệp duỗi tay đẩy cô xuống, Ninh Ngôn bị đè ở trên giường, cô đang muốn kêu lên nhưng Đàm Diệp đã áp tới, gặm cắn thịt non mẫn cảm sau cổ cô, “Ngôn Ngôn nói gì cơ? Anh xấu xa, không đứng đắn?”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện