Dụ Anh Vào Sâu Trong Em

Chương 20


trước sau


Thứ bảy, dưới sự thúc giục của mẹ, Ninh Ngôn đeo cặp sách con thỏ hồng nhạt từ hồi cấp hai, mang đề thi thử lần này đến nhà Chúc Diệp Thư.
 
Ninh Ngôn vốn định kết thúc lần ‘ giao lưu học tập ’ không tốt đẹp này sẽ làm rõ với Chúc Diệp Thư rằng mình với cậu ta nước sông không phạm nước giếng, đừng nói gì khiến mẹ cô hiểu lầm, nếu không cô sẽ tức giận báo cáo với giáo viên.
 
Nhưng trong nháy mắt cổng sắt được mở ra, dây thường xuân bị kéo theo lộ ra cảm giác cổ xưa, căn biệt thự ba tầng thấy thế nào cũng giống như trong TV.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ninh Ngôn vào nhà liền ngoan ngoãn ngồi một chữ, ngoại trừ làm bài thì một cử động nhỏ cũng không dám, sợ làm hư đồ trang trí nào đó rồi lại phải đền tiền.
 
Chúc Diệp Thư ngược lại không được tự nhiên. Hắn lấy bài thi ra hỏi: “Ninh Ngôn, cậu giảng cái đề này cho tôi một chút đi.”
 
Ninh Ngôn nhìn đề kia, cái câu cuối cùng trong đề toán, cô miễn cưỡng được có năm điểm. Còn Chúc Diệp Thư ăn trọn điểm câu này.
 
Không hiểu sao lại có cảm giác bị nhục nhã, Ninh Ngôn nói: "Cậu đổi sang đề môn sử đi”
 
“À.” Chúc Diệp Thư lại lấy đề thi môn sử ra “Câu này vì sao chọn B?”
 
“…”
 
Câu này Ninh Ngôn chọn sau, trời mới biết vì sao đáp án lại là B.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu không biết thì sao lại chọn B, cậu đoán mò à?” Ninh Ngôn hỏi lại.

 
Chúc Diệp Thư thấy thế vui vẻ nói: “Ba đáp án kia sai rõ ràng như vậy, đương nhiên là chọn B.”
 
Cho nên Chúc thiếu gia này căn bản là muốn đả kích cô. Ninh Ngôn đau khổ cúi đầu xuống, vẽ bậy bạ lên giấy, “Chúc Diệp Thư, cậu kêu tớ tới đây làm gì? Có chuyện gì thì bảo mẹ cậu đề cập đến trong buổi họp phụ huynh ấy.”
 
Chúc Diệp Thư nào nói ra được bản thân ngại ở lại trường học đứng trước mọi người nói xin lỗi với cô.
 
Đối diện với ánh mắt phẫn hận của Ninh Ngôn, tính tình của hắn cũng rất bướng bỉnh, "Cậu không biết vì sao tôi mời cậu đến sao?”
 
Bộ dáng này trông rất giống thiếu gia bá đạo trong TV, bộ dáng cô gái này, cô tự mình nghĩ cho kỹ đi.
 
“…” Ninh Ngôn cảm thán số mình thật khổ, "Sẽ không phải là đi xem mặt đâu nhỉ?”
 
“Cậu suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Xem mặt gì mà xem mặt hả? Sao tôi lại có thể làm cái chuyện không có đẳng cấp như thế chứ.”
 
Xem mặt là chuyện không có đẳng cấp? Chúc gia từ trước đến nay đều vung tiền chứng tỏ. Ninh Ngôn bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt căng thẳng: “Chúc Diệp Thư, cậu suy nghĩ nhiều quá…”
 
“Hừ, cậu hiểu thì tốt.” Để hắn xin lỗi cô cũng không cần nghĩ quá nhiều, Chúc Diệp Thư đắc ý hếch cằm, bắt chéo chân, “Cậu tiếp nhận rồi? Thành tâm thành ý tiếp nhận rồi chứ? Tối nay tôi nên làm một chút gì đó để chúc mừng thôi.”
 
“Tớ có người mình thích rồi!”
 
Ninh Ngôn vừa nói xong câu này, một tiếng ‘bịch’ thật lớn vang lên, quyển từ điển Anh -Trung từ trên trời giáng xuống trán Chúc Diệp Thư
 
Độ chính xác vô cùng đáng sợ, mắt Chúc Diệp Thư đầy sao, nhịn không được khen cậu mình quả nhiên rất đỉnh.
 
“Thật ra, tôi đưa cậu đến để thấy nơi tôi lớn lên.” Chúc Diệp Thư không dám giấu diếm nữa.
 
"Tớ nói là tớ không.”
 
Người này sao lại bá đạo như vậy, căn bản không nghe người ta nói. Trong lúc Ninh Ngôn đang xấu hổ và giận dữ, cạnh cửa có người chậm rãi đi tới, đặt khay điểm tâm trên bàn hai người.
 
Nước chanh, bánh nướng, bánh tart trứng, còn có bánh quy sô cô la
 
Cực kỳ dụng tâm.
 
“Đàm Diệp?” Mắt Ninh Ngôn vốn cảm thấy cay cay. Trong phút chốc nhìn thấy Đàm Diệp, cả người như bị bắt tại chỗ, ngoại trừ khóc cũng không biết làm gì.
 
“Cậu.”
 
Chúc Diệp Thư chột dạ giải thích: “Cháu, cháu không bắt nạt cô ấy đâu đấy.”
 
“Im miệng.” Cầm lấy một miếng bánh nhét vào trong Chúc Diệp Thư miệng, Chúc Diệp Thư bị nghẹn nhanh chóng chạy đi.
 
Đàm Diệp rót một ly nước chanh cho Ninh Ngôn, “Đang làm bài?”
 

Ninh Ngôn khóc nấc lên, nắm lấy tay Đàm Diệp không buông, “Em… Em chỉ đang làm đề, anh nghe em giải thích…”
 
“Hửm?” Đàm Diệp dịu dàng nói: “Đừng khóc, em không sai, không cần giải thích.”
 
Cũng đúng, bị thấy tới nhà bạn học, còn có thể giải thích cái gì nữa?
 
Nhưng mà Ninh Ngôn không buông tay: “Em không thích cậu ta, em thích anh.”
 
Nhìn cô như một cái túi khóc nhỏ, ngay cả nói cũng không nói rõ được, Đàm Diệp vừa đau lòng vừa buồn cười, một tay ôm cô vào trong ngực dỗ dành: “Anh biết, để anh bảo nó xin lỗi em.”
 
“Đừng đi.”
 
Ninh Ngôn ôm ngược lại Đàm Diệp, hận không thể treo trên người anh, tủi thân khóc lên, hỏi: “Đàm Diệp, anh biết thế sao còn muốn cưới chị em?”
 
“Nhóc tâm cơ.”
 
Lâu như vậy rốt cuộc cũng

thấy cô vì ghen mà đặt câu hỏi. Khóe miệng Đàm Diệp không tự giác cong lên, chua xót trong lòng cũng vơi đi không ít, “Anh từng nói muốn cưới chị em sao? Không phải chính em gọi anh là anh rể rất vui à?”
 
“Em nào có…”
 
Mặt Ninh Ngôn đỏ lên.
 
“Buổi ăn cơm xem mặt đó, mọi chuyện còn chưa ra gì, Ngôn Ngôn đã gọi anh là anh rể. Anh làm sao lại không biết xấu hổ mà từ chối?” Đàm Diệp ra vẻ buồn rầu: “Chẳng lẽ muốn anh tỏ ra hung dữ trước mặt mẹ và chị em, bảo em đừng gọi bậy.”
 
Ninh Ngôn càng nghĩ càng mất mặt. Nước mắt đã ngừng lại tiếp tục chảy
 
“Vậy vì sao anh và chị em lại xem mặt?” Cô tùy hứng hỏi.
 
“Anh nói là vì muốn gặp em, em tin không?”
 
Đàm Diệp điểm cái mũi nhỏ của cô, “Chúng ta không thể cứ gặp nhau ở thư viện mãi rồi hôn nhau ở bãi đỗ xe được, anh càng không thể đưa em đến khách sạn.”
 
Giọng điệu Đàm Diệp đứng đắn giáo dục cô: “Ngôn Ngôn cũng sẽ không tiếp nhận, đúng chứ?”
 
Nghe thật giống như một đứa trẻ không biết tự trọng.
 
Ngày đó về nhà Ninh Ngôn mơ thấy mộng xuân, trái tim đập thình thịch. Luôn cảm thấy bản thân mình đến kỳ phản nghịch làm chuyện sai trái. Nếu là còn nghĩ sâu hơn nữa, chỉ sợ phần tình yêu thầm này sẽ biến thành bóng ma tâm lý vĩnh viễn tra tấn cô.
 
“Đàm Diệp, có phải anh cũng thích em không?”
 
Ninh Ngôn cẩn thận hỏi. Chúc Diệp Thư ở bên ngoài gõ cửa, thành khẩn nói hắn biết sai rồi, chắc chắn sẽ xin lỗi thật đàng hoàng.
 
“Em nói xem?”
 
Đàm Diệp giúp cô lau nước mắt, bảo cô chuyên tâm làm đề, “Trước hết hãy làm xong bài thi đã, em bình tĩnh lại rồi nói.”
 

Nhưng Đàm Diệp vừa đi, Ninh Ngôn lại buồn bực mất tập trung, Chúc Diệp Thư nói xin lỗi cô cũng không nghe vào.
 
Ninh Ngôn phát hiện phía dưới khay có một quyển sách. Hơi mỏng, chỉ được mấy chục trang, là cách hành văn u sầu đau đớn của Thạch Mộc, nội dung quyển sách này đúng chuẩn tiểu thuyết tổng tài.
 
Tổng tài bị hấp dẫn bởi một cô gái rất bình thường, sau đó lại giả vờ làm người bình thường rồi làm quen, yêu đương với cô. Sau khi kết hôn, cô gái vẫn luôn bị người nhà quấy rầy, cô không biết làm sao để từ chối cha mẹ anh trai đang hy vọng nhận được tiền trợ cấp, bất mãn đủ kiểu với tổng tài, cuối cùng tình cảm giữa hai người tan vỡ, cô gái cũng không về bên cạnh cha mẹ mà hậm hực tự sát.
 
“…Đây là tiểu thuyết tổng tài máu chó gì vậy chứ…”
 
Theo kịch bản bình thường không phải là nên từ chối gia đình hút máu, từ đấy đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?
 
Nhưng những chuyện này hết thảy đều quá chân thật.
 
Ninh Ngôn không hiểu sao lại nghĩ đến bản thân mình, cô không biết chính mình nhiều năm sao có thể để ý đến chuyện chồng mình có thích người nhà của mình không, nhưng cô không muốn ngày kết hôn cũng phải một thân một mình.
 
Lúc bà ngoại qua đời cô chỉ có một mình.
 
Ngày đến Hòa Thành cô cũng một mình.
 
Tốt nghiệp cấp hai cũng chỉ có mình cô.
 
Cô đã thảm như vậy, cũng không thể để lúc kết hôn cũng chỉ có một mình được. Cô cũng không phải là đứa con gái không cha không mẹ như người bạn ở trên trấn nói.
 
“Cậu thấy loại sách này thế nào.” Chúc Diệp Thư ăn xong điểm tâm Đàm Diệp làm, thấy Ninh Ngôn khóc, không khỏi xùy một tiếng: “Truyện này quá ngược, cậu tôi không cho phép tôi đọc, nói là tôi chưa đủ tuổi, đọc không hiểu. Cậy ấy bảo tôi lớn hơn mười tuổi đã rồi hẵng xem, cậu nhất định càng đọc không hiểu.”
 
Nhưng Ninh Ngôn cảm thấy mình không cần đợi lớn hơn mười tuổi nữa.
 
Bây giờ cô cũng đã có thể nhìn được bóng dáng giống như đã từng quen biết. Nhưng cô, không biết phải làm gì bây giờ nữa
 
Nếu có người có thể dạy cô thì hay rồi.
 
“Thầy Đàm.” Ninh Ngôn gấp sách lại, thấy Đàm Diệp vẫn luôn đứng ngoài cửa, xin giúp đỡ hỏi: “Thầy Đàm, câu này em không biết làm, thầy có thể dạy cho em không?”
 
Tác giả có lời muốn nói.
 
Thầy Đàm: Dạy, tự mình dốc sức dạy.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện